Vài ngày sau...
Thời tiết khá là nóng. Mãi chả có cơn gió nhẹ nào thổi qua. Thật khó chịu!
- Bin. Đi chợ k nè?_Hương hỏi.
- Đi_Ngắn gọn, súc tích dễ hỉu. -_-
- Vậy thì đi._ Hương kéo lấy tay Bin kéo ra ngoài đường đi. Bin ngạc nhiên hỏi;
- Sao chị k đi xe? Sao lại phải đi bộ?
- Thích thì đi. Nhanh lên._Hương cười ấm áp. Bin méo mặt như là mỏi chân lắm mặc dù..... mới đi được mấy bước thôi hà. ( Lười quá nà!). Một cơn gió mát rượi ngang qua, những tóc con k nghe lời cứ quấn lấy gương mặt thanh tú của Hương khiến cô toát ra cái gì đó thật thuần khiết. Bin lại một lần nữa đỏ mặt vì Hương. Cái thằng nhóc này ghê thật!
Đi mua thức ăn được lát thì Hương cùng Bin vào quán uống nước. Hương nhẹ giọng hẳn:
- Bin nè! Em ở yên đây nha! Chị qua khi mua đồ. Tí về chị mua kem về cho em được nha!
- Ừm.... Đi về liền nha!_Bin uống nước nói. Hương mĩm cười rồi bước vội đi qua đường. Bin nhìn theo dáng cô khó hiểu, ngồi lầm bầm:
- Làm gì mà vội thế k biết?!
Trong khi đó....
- Xong chưa?
- Dạ thưa tiểu thư!
- Xử đẹp cho tôi. Đi đi.
- Tôi xin phép.
......... Bin trợn to mắt, hét to:
- CHỊ HƯƠNG!!!!!
Hương giật mình, quay người lại, mắt đi vào hư k... cơ thể bỗng nhiên thả lõng... đầu óc quay cuồn vô thức....rồi..."N...Nam". Bin... chạy lại với tốc độ miễn cưỡng và nhanh nhất có thể. Bin dùng hết sức lực của một đứa bé, nâng đầu Hương, khóc ròng, mếu máo rõ chứ:
- Chị...Chị Hương.... Bin sai...l...là Bin s...s....sai. Chị mau tỉnh dậy đi mà. Nếu chị...k.... k tỉnh dậy, chị... sẽ làm...a...anh Nam giận....đ...đấy! Huhu...huhuhuhuhu.!!!!_ Rồi Bin nhanh chóng kêu toáng lên: - Mau gọi cứu thương! NHANH!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Bin~_Giọng Nam nhẹ tựa bông nhưng cũng đầy nặng nề, mang tính khiển trách. Bin im lặng, gương mặt ướt đẫm nước mắt, tay cuộn tròn lại thành nắm đấm thủ sẵn. Bin đã mắc một sai lầm mà cậu k nghĩ có ngày nó sẽ tới với cậu... Cậu nhóc này....THÍCH Hương rồi! Đèn phòng phẫu thuật tắt hẳn, một vị bác sĩ bước ra ngoài, gương mặt lưỡng lự khó nói. Khỏi cần nói gì, ngay lập tức Nam và Bin ùa lại ngay bác sĩ già hỏi dồn:
- Hương sao rồi ạ?_Nam
- Chị ấy như thế nào rồi? Có nặng k vậy ạ?_Bin
-......
-......
Vị bác sĩ khẽ lắc đầu khiến cho Nam và Bin thất vọng, Nam còn định đánh cho ông bác sĩ già này trận thì vị bác sĩ này lại lên tiếng:
- Tuy đã cứu cô gái này khỏi tay tử thần nhưng hiện giờ... cô gái này sẽ tạm thời sống với cơ thể thực vật. Đây cũng là một tin mừng rồi. Cô gái này thật là may mắn khi bị ô tô đâm mà thoaát khỏi lưỡi hái của tử thần đó._Nói rồi, ông bác sĩ già mau chóng bước đi. Nam nặng nhọc thở k ra hơi. Cậu ngồi xuống ghế, hai tay đan xen lại với nhau gác lên trán, cậu chỉ cần Hương có thể tỉnh lại, dù có phải đánh đổi mọi thứ, cậu cũng se làm. Còn Bin. Cậu bé nhỏ tuổi này đang đem lòng yêu thương người con gái của anh mình. Tình cảnh thật éo le!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- A lô! Dạ. Tôi đã làm rồi ạ. Lần này cô ta cũng khó mà tthoát khỏi thần chết. Hahahahahaha....._Giọng cười vang rợn của một người đàn ông vang lên trong góc tối. Thật sự rất đáng sợ!
-....._Người bên đầu dây kia có vẻ rất hài lòng về việc của hắn ta.
- Được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh sáng rọi vào căn phòng đầy mùi sát trùng đến khó chịu. Nam dụi mắt tĩnh dậy. Hôm nay cậu dậy sớm thật. Liếc qua chiếc đồng hồ, mới h'. Nam nhìn gương mặt đang ửng hồng nhưng k thể mở mắt của Hương. Thời gian thật biết cách trêu người. Mới đó, từ sau cái hôm Hương bị tai nạn cũng đã năm. Cô vẫn một lòng trung thành với cái đời sống "thực vật" này. Nhưng do bữa giờ, Nam được biết tin là Hương đang có dấu hiệu tỉnh lại. Tất nhiên điều này làm cậu vui mừng tới mấy. Nam nay đã k còn là Nam trẻ con của ngày xưa nữa rồi. Cậu đã chửng chạc hơn và đang điều hành công y lớnn do chính mình thanh lập.
Bin. Còn ai nhớ tới cậu bé tuồi này, nay đã ra sao? Năm nay nhóc con cũng được tuổi rồi chứ ít gì nữa. Đẹp trai hơn, nhưng vẫn lạnh lùng, tự cao và vẫn dành cái tình cảm non nớt đó cho Hương.
- Cạch._tiếng cánh cửa lại mở ra. Bin chậm rãi bước vào.
- Hôm nay em tới trễ rồi. Hương sẽ giận đấy._Nam khẽ cười, bàn tay vút lấy mái tóc của Hương. Bin nhìn Nam rồi lại nhìn Hương. Cậu chớp mắt, dịu dàng nắm lấy tay Hương, hôn nhẹ lên đồi tay ngọc ngà đó.
- Chị. Em tới trễ. Mong chị thứ lỗi._Bin nhẹ nhàng âu yếm chứ k phải bộ dạng lạnh lùng bên ngoài của mình nữa.
- Ư...._Hương khẽ động đậy, miệng khẽ kêu lên tiếng. Nhưng chỉ cần nhiu đó thôi cùng đủ làm cho Nam và Bin vui mừng tới mức nào. Nam xúc động k biết nên làm gì nữa. Bin thì nhanh chóng rời hỗ, đi gọi ngay bác sĩ.
~~~~~Vài phút sau~~~~~~
Bác sĩ vừa tới đã tiến hành kiểm tra Hương ngay. Vẫn giọng điệu như lúc trước, vị bác sĩ già ôn tồn nói:
- Được % rồi. Có lẽ sẽ tỉnh lại ngay thôi. Đừng làm cô gái giật mình đấy._ Và bước đi ra khỏi phòng
.............................. -Hương!__ giọng nữ ấm áp vang lên.
- Dạ?! Ai vậy ạ?_Hương nhẹ nhàng lên tiếng
- Ta đây. Ta là mẹ của con. Nghe ta nói đây. Con phải mau tỉnh dậy. mọi người đều đang chờ con đấy._người phụ nữ đó có giọng nói ấm áp. Hương rơi nước mắt, nức nở:
- Có phải mẹ tôi k? Mẹ ơi! Cho con thấy gương mặt mẹ đi mà. Làm ơn!!
- Con cần phải có dũng khí. Con gái. Cố lên nhé. Mẹ lun ở sau lưng con, lun che chở cho con. Vậy nên hãy dũng cảm lên nào._Nói rồi, người phụ nữ đó biến mất đi tựa như con gió thoáng qua. Nhẹ nhàng và thuần khiết!
~~~~~~~~~~~~
- Mẹ!_Hương nói ra nhẹ nhàng, đồi mắt mở ra. cô đang thấy được ánh sáng. Cô đãt hấy được ánh sáng. Gương mặt còn đọng nước mắt.
- H...Hương...! Là em đúng k?_Nam bước lại gần cô, mĩm cười. Hương ngơ người hồi lâu rồi lại rơi lệ. Cô lắp bắp;
- Nam....Là Nam...đây sao? Cậu thay đổi nhìu quá.
- Chị....Hương_Bin rớt nước mắt, giọng k còn đều nữa mà khàn đi rõ rệt. Hương ôm lấy Bin nói yêu thương:
- Nhóc con. Nay sao e lại lớn thế này rồi?! Thật!_Hương âu yếm nhìn Bin với ánh mắt đầy yêu thương. Gương mặt Bin đầy nước mắt như ngày nào, Hương lấy tay lau lệ trên gương mặt Bin.
- Hương... năm rồi, năm rồi đó. Em..._Nam run giọng k nói thành lời. Hương sững sờ, miệng cô lắp bắp:
- ... năm?!
- Ừm... Anh... nhớ em lắm đó. Nếu em k tỉnh lại thì... có lẽ...anh sẽ k ở bên em giống hôm nay nữa rồi._Nam dịu dàng nói.
Sau bao nhiu năm mới tỉnh lại, Hương âu yếm nhìn hình hài mà mình thương mơ tới, ngay lúc này, cô mún nói rất nhìu điều, thật sự rất nhìu với Nam.
- "Em yêu anh" câu nói mà Hương mún nới ra, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Cô cần phải tìm ra nguyên nhân tại sao cô lại hôn mê và phải sống trong kiếp thực vật như vầy. Đây là một câu hỏi rất lớn và... phải mất rất nhìu thời gian Hương mới tìm ra câu trả lời, cô biết. Nhưng cô k mún mình tỉnh dậy với mọi thứ sẽ bình yên tới mức này. Ngay lúc này, cô cần phải làm cái gì đó. Trái tim cô thúc đẩy cô như vậy!