Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi Sáng Tại Học Viện Magic
Nguyệt Vy thì đi làm nhiệm vụ, còn vê phần Rin đang đi cùng Nguyệt Nhi đến lớp của cô bé. Đồ của Rin.
Nguyệt Nhi đi vào trước, thì thùng nước được đặt trên cửa ngã xuống đổ thẳng vào người cô bé, do đi sau nên cô không bị dính. Từ bên trong lớp có tiếng vọng ra.
- A, xin lỗi nhé, cậu thật bất cẩn quá đi Nguyệt Nhi à.
Tiếng cười trong lớp vang lên, Nguyệt Nhi đứng chịu trận bàn tay khẽ nắm chặt lại run bần bật, Rin búng tay xuất hiện làn gió mạnh thổi qua từ cửa sổ làm đầu tóc của nhỏ mới cười thành ổ quạ, còn đồ của Nguyệt Nhi thì đã khô hẳn, không còn vướng lại hạt nước nào, cô bé quay sang nhìn Rin, Rin không để tâm bước vào bàn giáo viên. Thu hút sự chú ý của các học viên khác, làm cả nam lẫn nữ hơi đỏ mặt, do gương mặt tuyệt mỹ của cô, cùng mái tóc tím làm tăng thêm vẻ đẹp tuyệt mĩ kia. Chống nạnh mặt lạnh tanh nói.
- Tôi sẽ là chủ nhiệm mới của các em, mong rằng chúng ta tạo ra được nhiều kỉ niệm tốt với nhau trong năm học này.
Nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên, cô quay qua hướng của Nguyệt Nhi nhắc nhở.
- Em về chỗ của mình đi.
- Vâng.
Những học viên liền xúm nhau chỉ trỏ cô bé, nhiều đứa còn nói là ác quỷ, phế vật gì đó, làm cô phải thở dài giùm cô bé, trong người chứa sức mạnh khủng bố đó nếu không phong ấn thì liệu mấy đứa xung quanh có chịu nổi khí áp mạnh mẽ đó không. Một lũ ngu ngốc, vậy mà lại được xếp là lớp tài năng sao, nực cười. Rin cầm lấy bảng danh sách xem số lượng.
- Để xem nào, trong đây có học sinh ưu tú này: Hàn Bân, Liên Hoa, Vương Du và Nguyệt Nhi. Có thể cho tôi xem mặt chứ.
Lập tức có học sinh nữ đứng dậy, cô nhìn theo.
- Nguyệt Nhi thì tôi đã biết mặt, còn em là Liên Hoa sao.
- Vâng ạ.
Theo đó, cô cũng đánh giá cô bé này, gương mặt xinh đẹp ắt hẳn rất được nhiều người theo đuổi nhưng nhìn đâu đó vẫn thua xa Nguyệt Nhi, nhưng ánh mắt cô bé này khá giả tạo đi. Thật chẳng giống mẹ cô bé tý nào, gấp danh sách lại đặt lên bàn rồi nhìn quanh.
- Vậy còn cậu kia đâu.
Liên Hoa liền đáp lời.
- Thưa sensei, cậu ấy...
Chưa kịp nói, cánh cửa bị mở ra cách thô bạo, từ ngoài cửa thanh niên đi vào. Rin nói.
- Hai em là Hàn Bân và Vương Du.
- Có việc gì sao.
Vương Du - cậu trai tóc hạt dẻ nhăn mày nói. Rin mặt bình thản đưa giọng nói.
- Có vẻ em rất hay đi trễ à, ba các em là Hàn La và Vương An đúng không.
Hàn Bân đi đến gần đối diện cô, hằng giọng lạnh.
- Vậy thì sao, đừng nghĩ lấy ông ấy ra hù doạ là tôi sợ cô.
Rin thở dài, đưa tay ra trước cậu ta, Hàn Bân khó hiểu, nhueng chưa kịp gì từ lực tay cô phát ra lực đẩy cậu dính thẳng vào tường. Còn Vương Du cũng bị cô làm cơ thể không thể cử động được, tất cả học viên vội dạt ra phía cuối lớp hết. Liên Hoa cùng Nguyệt Nhi chạy đến gần can ngăn, Rin mỉm cười nhìn tên nhóc đó.
- Hai em vẫn còn kém xa ba mình lắm, đừng có giở giọng tự cao tự đại ở đây với ta.bg-ssp-{height:px}
Vương Du vùng vẩy hét về phía Rin.
- Bà cô điên này, tha tôi ra.
Liên Hoa bám lấy cánh tay Rin, đưa giọng ngăn cản.
- Xin cô, làm ơn tha cho cậu ấy.
Rin đưa ánh mắt lạnh nhìn qua cô bé.
- Ý em là em chịu tội giùm em này.
- E..em.
Cô bé bị ánh mắt của cô doạ sợ, lùi xuống sau. Cô liền nghiêm mặt nhìn, giọng đe doạ.
- Tôi cho em một cơ hội để xin lỗi.
Hàn Bân hét lên, giọng không thèm khuất phục.
- Đừng hòng, tôi sẽ không bao giờ nói xin lỗi đâu.
Vương Du cũng chen vào.
- Tôi cũng vậy.
Rin liền phất tay thân ảnh kia bay ra ngoài cửa sổ lơ lửng ngoài đó, hạ cánh xuống sân trường, cô cũng theo đó nhảy xuống và đáp đất nhẹ nhàng. Vương Du nói.
- Cô tính làm gì. Giết bọn tôi.
- Giết.
Đưa ánh mắt lạnh qua cậu nhóc, nhận thấy ánh mắt cô cả liền im bặt, Rin cười bí ẩn.
- Thật quá sớm để em chết đấy.
Rồi quay qua thả hạt giống xuống đất, hạt dẻ mạnh mẽ chui thẳng xuống lòng đất sâu. Mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, từ mặt đất nứt lỗ lớn một cây cổ thụ trồi lên cao hơn cả học viện, cao khoảng m. Từ trên cổ thụ mọc ra nhiều dây leo săn chắc, những dây leo phóng xuống trói lấy Hàn Bân và Vương Du lại, treo lủng lẳng lên trên cao. Mặc cho cậu kia có dùng phép bao nhiêu cũng không thể thoát ra được. Từ các lớp học, các học viên ló đầu ra dòm ngó, bàn tán. Thiên Lang từ lúc nào đã nhanh chóng xuất hiện kế bên Rin, đưa giọng ra lệnh.
- Các em mau trở vào lớp tiếp tục việc học của mình đi.
Các học viên liền nhanh chóng tản đi vào lớp, các giảng viên dùng phép chắn hết các cửa sổ để không ai có thể thấy được bên ngoài. Giờ chỉ còn học viên lớp tài năng, Rin, Thiên Lang thôi. Rin nhìn đứa nhóc đang loay hoay tìm cách thoát ra, thì tốt bụng lên tiếng.
- Đừng cố quá, nếu không quá cố đấy. Nó không phá được đâu. Nếu em xin lỗi tôi sẽ cho em xuống.
Như thế cô lại nhận được tiếng trả lời đồng thanh của đứa đó.
- Đừng hòng.
Cô gật đầu coi như đã hiểu, quay qua nói với Thiên Lang.
- Tập trung cả đứa kia lại đây, NGAY LẬP TỨC.