Băng Nguyệt cười, nói.
- Sau này mong rằng quận chúa sẽ để ý hơn.
Rồi tất cả đều về chỗ, để làm không khí bớt đi ngượng ngạo, vua Tư Hạ mới cất lời về phía Băng Nguyệt.
- Băng Nguyệt cô nương, nhìn vậy mà lại trẻ như vậy. Trẫm không hề nghĩ tới việc chủ nhân của Vạn Hoa Các lại là cô nương đâu.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Hoàng thượng quá lời rồi.
Thái hậu nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện cảm, nói.
- Không biết Băng Nguyệt cô nương đã có ý trung nhân chưa.
Vừa nghe thái hậu nói xong, tất cả nam nhân trẻ tuổi đều đưa mắt quan sát Băng Nguyệt. Ngay cả Mộ Dung Huyền, Hoắc Triển Bạch và cả vua Tư Hạ đều theo đó nhìn cô chằm chằm. Băng Nguyệt nghe đến đó liền dừng động tác, cười nhẹ.
- Ta đã có.
Thái hậu khẽ hụt hẫng.
- Vậy à. Ý trung nhân của cô không ở đây sao.
Băng Nguyệt lắc nhẹ.
- Ta vẫn đang chờ chàng ấy. Chỉ là không biết chàng ấy còn có nhớ lời hẹn ước hay không.
Thái hậu như được tia hi vọng, cười nói.
- Ra là cô cùng ý trung nhân đã có hẹn ước.
Hoắc Triển Bạch thầm nghĩ.
- Nàng ấy đã có ý trung nhân sao ?
Vua Tư Hạ trầm ngâm im lặng.
- Thật tiếc khi nàng ấy đã có người hẹn ước.
Mộ Dung Huyền ngồi bên cạnh, tâm tình không vui khẽ đưa mắt vàng chứ tia ưu buồn nhìn qua cô. Băng Nguyệt chạm mắt với người kia, cô nhìn Dung Huyền khẽ cười nhẹ. Thái hậu nói.
- Đừng nói chuyện buồn nữa, về việc hôn lễ của Nhược Uyên và Thanh Nhi. Ai gia sẽ tìm ngày lành tháng tốt, đem lễ vật sang cầu thân.
Nhược Uyên ngồi bên khẽ giật mình, lòng thầm không muốn khi phải cưới cái tên nhị vương gia bí ẩn kia. Mặt khẽ không vui, Băng Nguyệt ngồi bên kia nhìn qua, lòng thầm vui cho cô nàng kia.
- Ngươi quả là may mắn, hắn dù sao cũng tốt hơn tên hôn quân này. Vậy thì ta yên tâm rồi.
Tiệc mừng thọ kéo dài tới khi mặt trời dần xuống núi. tất cả đều lui ra về. Nhược Uyên đứng dậy, hướng Băng Nguyệt hành lễ, rồi quay đi ra về trước. Vừa ra đến ngoài, bị tiếng gọi của nhị vương gia Mộ Dung Lục Thanh gọi lại.
- Nhược Uyên tiểu thư.
Nghe thấy giọng quen thuộc, Nhược Uyên khó chịu quay lại hành lễ.
- Nhị vương gia có gì sao.
Lục Thanh khẽ cười nham hiểm nói.
- Không đúng, đúng ra ta nên gọi nàng tiếng nương tử.
Nhược Uyên nhanh chân cách xa nhị vương gia ra. bg-ssp-{height:px}
- Nhị vương gia, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ngài nên giữ tự trọng.
Lục Thanh thấy thái độ khép nép của cô, liền nổi hứng muốn trêu ghẹo cô chút. Cứ đi đến đưa mặt gần sát cô.
- Dù sao nàng cũng sẽ là vương phi của ta, xưng hô như vậy thì có gì là sai.
Nhược Uyên cười trừ, lòng thầm cầu nguyện mau có ai đó cứu vớt đời cô. Nhưng đời không như là mơ, Thái hậu đi ra nói.
- Nhược Uyên tiểu thư, đi mình về rất nguy hiểm, hãy để Thanh Nhi đưa về sẽ an toàn hơn.
Nhược Uyên biết lệnh thái hậu khó có thể từ chối, quay lại hành lễ.
- Đa tạ Thái Hậu quan tâm.
Lục Thanh cười nhẹ, đưa tay để cô vịnh mà lên xe ngựa, bản thân leo lên ngựa bắt đầu đi về Từ Phủ. Băng Nguyệt cùng thuộc hạ đi ra, Thái hậu nhìn qua khẽ đích thân đi đến nói.
- Băng Nguyệt cô nương, có cần ai gia cho người bảo vệ an toàn cho cô nương không.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Thái hậu đừng lo lắng, ta tuy thân phận nữ nhi nhưng cũng không đến nổi phải để người khác bảo vệ. Trời đã se lạnh, Thái Hậu nên bảo trọng sức khoẻ mình.
Chưa gì, Hoắc Triển Bạch đi lại cung kính.
- Thái hậu yên tâm, thần sẽ đưa Băng Nguyệt cô nương về Vạn Hoa Các an toàn.
Thái hậu cười tươi.
- Có ngươi thì ai gia yên tâm rồi, Băng Nguyệt cô nương, sau này ai gia muốn gặp cô, liệu có thể không.
Băng Nguyệt gật đầu.
- Nếu Thái hậu muốn, hãy báo với ta trước vài ngày. Ta sẽ hồi âm.
Thái hậu hài lòng.
- Vậy thì thật tốt rồi.
Rồi quay lưng hồi cung, Triển Bạch theo đó cúi đầu. Đến khi Thái Hậu đi khuất, mới quay qua nói.
- Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, mời Băng Nguyệt cô nương.
Băng Nguyệt gật đầu đi theo, Mộ Dung Huyền đứng xa dõii theo bóng dáng của cô. Mắt không rời nửa bước, lòng lại vừa vui vừa buồn, nói.
- Nàng, rốt cuộc ta còn có cơ hội không ?
Khi định bước lên xe, Triển Bạch đã đưa tay trước cô. Kèm theo giọng âm trầm, ấm áp như trước kia.
- Cẩn thận bước chân.
Băng Nguyệt nhìn qua, cô cũng đưa tay giữ lấy tay Triển Bạch bước vào xe.
- Đa tạ.
Rồi từ từ xe ngựa khởi hành về Vạn Hoa Các, Băng Nguyệt ngồi trong xe, nhớ lại từng kí ức khi xưa. White Tenshi đã luôn âm thầm đối xử ân cần với cô, cho dù bị cô nhiều lần xua đuổi. Cô ngồi đó thầm nói nhỏ.
- Ít ra tên đó cũng đôi lần ấm áp như vậy. Nhưng... sự ấm áp, tình cảm kia ta đành phải từ chối vậy. Ngươi dù ở trước kia hay hiện tại bây giờ, ngươi luôn luôn chậm bước.
Khẽ vén màn xe ngựa nhìn ra ngoài, nơi ánh trăng sáng chiếu khắp cả kinh thành kia. Cô khẽ liếc nhìn người nam nhân thân vận bạch y kia, nhưng rồi cô đóng màn lại khẽ thở dài ưu tư.