Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai Ngày Sau
Nhược Uyên vận y phục lên người.
Cùng nha hoàn bên cạnh đi đến Vạn Hoa Các, xe ngựa dừng trước cửa hàng lớn nhất kinh thành, Nhược Uyên đi xuống nhẹ nhàng bước vào trong. Liền chạm mặt với Hạ Y.
Hạ Y đi ra cười mỉm.
- Là Uyên muội, chủ tử đang ở hoa viên đợi muội.
Nhược Uyên gật đầu, đi vào trong. Đông Hoa ở phía bên kia đang tiếp khách cũng khẽ quan sát xem có ai theo dõi hay không.
Nhược Uyên đi vào nơi con đường dẫn ra phía hoa viên, cô cho nha hoàn đợi bên ngoài. Đi vào trong thì nhìn thấy nơi có dưới tán cây tử đằng, thân ảnh của nữ nhân ngồi ghế đá bên đó nhâm nhi tách trà nóng, khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt hiện rõ sự chán nản trên đó.
Nhận thấy được người quen, Băng Nguyệt nói.
- Ngươi đến đây có việc gì sao ?
Nhược Uyên an nhàn đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, nói.
- Ta có vài việc muốn hợp tác với cô. Cô nghĩ sao về áp dụng nước hoa của ta vào cửa hàng này của cô.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Tuỳ ngươi, nếu muốn thì làm nữ tổng quản giúp ta cũng được.
Nhược Uyên nói.
- Hơ hơ, không đâu. Định gài bẫy ta để cô có thời gian đi ngao du tứ phương à.
Băng Nguyệt nhún vai.
- Dù sao ta cũng chẳng thèm giữ cái chức chủ tử gì đó đâu. Khi nhiệm vụ của ta hoàn thành, thì Vạn Hoa Các này, nhờ ngươi vậy.
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn thái độ của Nhược Uyên. Cô nghe Băng Nguyệt nói vậy, cũng thầm im lặng hồi lâu.
- Cô sẽ đi đâu ?
Băng Nguyệt cười nhạt.
- Ta sẽ về thế giới của mình.
Nhược Uyên nghe đến đó, thở dài ngao ngán.
- Vậy sao, thật tiếc quá.
Băng Nguyệt nhìn bộ dạng buồn bã kia, thầm đưa tay chọt má cô.
- Đừng ủ rũ, dù sao ngươi cũng sắp có phu quân rồi, ta phải tốn cả lễ vật để tặng ngươi đây.
Nghe đến đó, Nhược Uyên lườm Băng Nguyệt.
- Đừng có nói chuyện đó, ta và tên nhị vương gia kia sẽ không có gì xảy ra đâu. Khi thời cơ thích hợp, ta sẽ cầu xin bệ hạ huỷ hôn.
Vừa nói xong, đã có giọng nói lạnh không vui chen vào.
- KHÔNG ĐƯỢC.
Băng Nguyệt trên mặt vẫn là mạn che mặt, đưa mắt sang nhìn phía cửa. Thì ra đó là thân ảnh của Mộ Dung Lục Thanh.
Hắn đi đến trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu, nhưng trên đó vẫn còn tia u ám.
- Uyên Nhi, nàng nghĩ có thể hưu ta là hưu được ư.
Nhược Uyên giật mình đứng dậy nói.bg-ssp-{height:px}
- Nhị vương gia, ngài sao..sao lại ở đây.
Nhị vương gia Lục Thanh không quên hướng Băng Nguyệt lịch sự cúi chào. Băng Nguyệt đứng dậy, gật đầu nhẹ. Cô nói.
- Nhị vương gia xông vào đây như vậy thật là làm cho ta cảm thấy khó xử.
Lục Thanh cúi đầu.
- Thật thất lễ với Băng Nguyệt cô nương, là ta do nghe rằng hoàng tử phi của ta đang ở đây nên trong lòng không giấu được sự vui sướng. Đã đến tìm nàng, nhưng không ngờ ta lại nghe được tin không hay.
Đưa mắt lạnh quét người hoàng tử phi của mình, Nhược Uyên bị ánh nhìn kia, liền khẽ quay đầu đi chỗ khác tránh mặt. Băng Nguyệt nhìn cô nàng kia thầm cười nhẹ.
- Mong rằng sau này nhị vương gia cẩn thận hơn, dù sao Vạn Hoa Các ta cũng có nguyên tắc riêng.
Lục Thanh hành lễ.
- Làm phiền Băng Nguyệt cô nương rồi. Ta nay đến đây cũng phần muốn tham quan Vạn Hoa Các.
Băng Nguyệt gật đầu.
- Nếu vậy thì để Nhược Uyên tiểu thư đưa ngài đi vậy, dù sao ta và cô ấy cũng là bằng hữu thân thiết.
Nhược Uyên bị cô nhắm trúng, liền đưa mặt không vui lườm quýt cô. Xuân Nghi chìa tay ra nói.
- Nhược Uyên tiểu thư, Nhị vương gia mời đi lối này.
Cả liền đi khuất sau cua quẹo kia, Băng Nguyệt trở lại gương mặt lạnh lùng ngày thường, cô đưa giọng.
- Thu Yên.
Lập tức, phía góc bóng tối Thu Yên hiện ra cúi người trước cô.
- Chủ tử.
Băng Nguyệt quay lại.
- Sau này để ý, ta không muốn có người ngoài bước vào đây mà chưa có sự cho phép của ta.
Thu Yên cúi đầu.
- Vâng, chủ tử.
Rồi biến mất sau làn gió nhẹ. Rồi đi lại ngồi bên ghế, từ trên cành cây Ảnh Quân nhẹ đáp xuống.
- Hắn là anh của ngươi đấy, người ngoài gì chứ ?
Băng Nguyệt đưa mắt lườm nhẹ.
- Ngươi nói nhiều quá, Ảnh Quân.
Ảnh Quân gật gù, ngồi xuống đối diện cô nhâm nhi tách trà, đưa mắt ngắm cảnh đẹp quanh mình.
Về Phía Nhược Uyên - Nhị vương gia Lục Thanh
Trên đường đi Nhược Uyên đều tập trung giới thiệu về những sản phẩm kia, nhưng có vẻ như Lục Thanh chỉ đều nhìn cô mà miệng không ngừng cười. Làm cô có phần thấy phiền phức, cô nhìn qua nói.
- Trên mặt ta bộ có dính gì sao, nhị vương gia cần gì phải nhìn ta như vậy.
Lục Thanh đưa mặt sát gần cô.
- Chỉ là ta muốn nhìn nàng rõ hơn, Uyên Nhi của ta thật xinh đẹp a.
Nhược Uyên cầm trên tay cầm cây quạt đưa lên chắn trước mặt hắn.
- Nhị vương gia, xin hãy giữ tự trọng.
Rồi mặt cô khẽ đỏ lên, dù là sát thủ nhưng bản thân cô cũng là phụ nữ. Bị nam nhân với vẻ đẹp yêu nghiệt kia nhìn chằm chằm cũng không thẹn mà đỏ mặt. Lục Thanh cười nham hiểm, đưa tay cài lên tóc cô cây trâm.