Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối Hôm Đó
Băng Nguyệt xuất hiện trong phủ của quốc cữu kia, bản thân đứng dưới những dòng hoa hồng tím kì lạ, nhìn ngắm nơi hoa viên riêng biệt của Mộ Dung Huyền. Bản thân tán thưởng.
- Ngài đã trồng loại hoa này sao ?
Lời vừa dứt, Mộ Dung Huyền ở phía thư phòng đi ra. Vẫn là thân hắc y, huyền bí, lạnh lùng, mê hoặc khó có ai có thể kìm chế được.
- Nàng thích loại hoa này.
Băng Nguyệt gật gù, một thân ung dung, tự tại, phóng khoáng, nhảy bật lên ngồi trên cành cây hoa anh đào lớn. Gió thổi làm tóc cô đung đưa theo gió, tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp khiến cho Mộ Dung Huyền không thể rời mắt, chợt trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh nữ tử ngồi bên dưới tán cây tử đằng, với nụ cười nhẹ trên môi khẽ gọi.
- Tiểu Huyền.
Phút chốc, môi anh không kìm được cũng cất lời.
- Thần tiên tỷ tỷ.
Băng Nguyệt đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn xuống Dung Huyền, cô nhìn rồi cười nhẹ. Mộ Dung Huyền đi lại gần đưa ánh mắt hi vọng.
- Là tỷ thật sao.
Băng Nguyệt nhảy xuống đáp nhẹ nhàng trên đất, đưa tay vuốt ve lấy gương mặt yêu nghiệt kia.
- Lâu quá không gặp, Tiểu Huyền.
Nhận ra đó là cô, Mộ Dung Huyền ôm chầm cô, siết chặt lấy cô.
- Là tỷ thật rồi, đệ nhớ tỷ nhiều lắm.
Băng Nguyệt đưa tay vỗ vỗ lưng của anh, cô thầm cười nhẹ.
- Xin lỗi vì lúc trước đã xoá ký ức đệ.
Mộ Dung Huyền lắc đầu, vùi mặt vào sâu hõm cổ cô, hít lấy mùi hương mấy năm nay đã không nghe được. Tay cứ khăng khăng ôm lấy cô, không có ý định buông ra. Một lúc lâu, mới nhẹ nhàng buông cô ra, đưa tay vuốt lấy tóc của cô.
- Có thể gặp lại được tỷ, tốt quá rồi.
Băng Nguyệt cười nhẹ, tay đưa lên xoa xoa đầu Mộ Dung Huyền.
- Cậu nhóc ngày xưa giờ đã là quốc cữu gia rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Rồi cô quay đi nhìn xa xăm, Mộ Dung Huyền lưu luyến ôm lấy phía sau lưng cô, đặt cằm lên vai cô.
- Giờ đệ đã có thể bảo vệ được tỷ rồi.
Băng Nguyệt gật gù. Rồi cậu giữ lấy vai cô quay lại đối diện mình, nói.
- Tỷ đã nói khi đệ lớn, tỷ sẽ cho đệ câu trả lời mà.
Băng Nguyệt nói.
- Ta chưa thể.
Mộ Dung Huyền khó hiểu.
- Tại sao, nếu tỷ không muốn sống nơi hoàng cung ngột ngạt này, đệ có thể rời khỏi hoàng cung. Cùng tỷ ngao du sơn hải.
Băng Nguyệt quay đi.
- Tỷ giờ chưa nghĩ đến, khi tỷ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Tỷ sẽ tự khắc ở bên cạnh đệ.
Mộ Dung Huyền ôm lấy cô, khẽ đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ.
- Đệ sẽ chờ.bg-ssp-{height:px}
Tháng Sau
Sau hôm Mộ Dung Huyền nhớ lại kí ức của mình khi còn nhỏ, lúc nào cũng thường xuyên tới thăm cô, không rời nửa bước. Một ngày đẹp trời, cô được nhận lời mời của Thái Hậu vào cung để thưởng hoa, trò chuyện.
Vạn Hoa Các
Băng Nguyệt đi ra bên phía xe ngựa, leo lên đi cùng với nữ thuộc hạ của mình vào trong hoàng cung. Khi vào cung, Băng Nguyệt giữ lấy tay Hạ Y đi xuống. Y phục của cô.
Trên mặt vẫn là mạn che mặt màu trắng, sau lưng là nữ thuộc hạ. Mái tóc tím được buộc y như của Bạch thiển thượng thần ấy (mn tự tưởng tượng nhé).
Gương mặt lạnh nhìn xung quanh nơi chốn hoàng cung, thái giám thân cận bên cạnh Thái Hậu đi lại cung kính trước cô.
- Băng Nguyệt cô nương, Thái Hậu đang đợi ở trong điện, nô gia phụng mệnh đến đón cô.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Phiền công công rồi.
Rồi đi theo thái giám đến điện của Thái Hậu.
Từ An Cung
Phủ của Thái Hậu, nơi có nhiều nha hoàn, sai vặt. Đến nơi, Băng Nguyệt đặt nhẹ túi tiền lớn vào tay thái giám nói.
- Vất vả cho công công rồi, đây là tâm ý của ta. Mong ngài đừng chê.
Thái giám già, nhưng ánh mắt có phần nguy hiểm nhận được túi tiền từ cô, cười tươi hành lễ.
- Băng Nguyệt cô nương thật hào phóng, nô gia xin mời cô.
Rồi đưa tay mời cô vào trong, nữ thuộc hạ ở bên ngoài đợi cô. Y phục của họ, theo thứ tự Hạ Y - Đông Hoa - Xuân Nghi - Thu Yên.
Tiểu Cửu thì đã được Ảnh Quân giữ ở phủ. Công việc thì đã có Ảnh Quân ra mặt giúp cô cai quản, nên cô có thể an nhàn đi lòng vòng. Cô đi vào trong nơi sảnh lớn, Thái Hậu ngồi bên trong cùng với những nô tỳ đang nghiêm túc pha trà. Vừa nhìn thấy cô, Thái Hậu đã vui vẻ.
- Băng Nguyệt cô nương, lâu quá không gặp, không cần hành lễ, ngồi vào đây.
Rồi chỉ chỗ bên phía dưới, cô đi lại ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc hộp nhỏ nói.
- Đây là món quà nhỏ, ta đã tự chạm khắc, dành cho Thái Hậu.
Nha hoàn đi xuống cầm lấy, đưa đến trước mặt Thái Hậu mở ra. Thái Hậu nhìn thấy liền hài lòng nói.
- Băng Nguyệt cô nương thật khách sáo quá. Ai gia sẽ cất giữ nó cẩn thận.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Thái Hậu quá lời rồi, ta ngoài làm ra được những thứ này, thì chẳng còn vật quý gì có thể dâng tặng người đâu .
Rồi cung nữ kế bên gót trà cho cô, Thái Hậu nói.
- Đây là loại trà sen, có tác dụng giúp giải nhiệt, cải thiện giấc ngủ. Băng Nguyệt cô nương thử xem.
Băng Nguyệt cầm lấy nhâm nhi tách trà, khen thưởng.
- Quả là trà ngon, hương thơm nhè nhẹ, trà này sẽ rất tốt cho Thái Hậu. Thái Hậu nên dùng thường xuyên.
Thái Hậu cười tươi.
- Băng Nguyệt cô nương thật thẳng tính, ai gia rất thích tính cách này của cô.
Rồi đưa mắt, phất tay cho lui tất cả cung nữ trong phòng đi ra ngoài.