Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên ngoài, Thu Yên đi vào bẩm báo.
- Chủ tử, người đã đến.
Băng Nguyệt cười nhẹ nhìn ra.
- Đúng là tới nhanh thật đấy.
Mộ Dung Huyền không vui nhìn cô, Băng Nguyệt đưa tay vỗ vỗ vai cậu.
- Chẳng phải đệ còn có việc cần xử lý sao. Đi đi, ta sẽ đến tìm đệ.
Mộ Dung Huyền giữ tay cô lại, giọng ghen tức.
- Nhất định tỷ không được để mấy tên đó đụng vào người. Nếu không đệ sẽ chặt tay bọn chúng.
Băng Nguyệt gật đầu, cúi xuống hôn lên trán cậu nụ hôn. Xoa xoa đầu như khi còn nhỏ, rồi cất bước đi trước. Phất tay trên hiện ra cây quạt.
Mộ Dung Huyền nhìn theo cô đến khi bóng cô mất hút mới nhẹ nhàng rời đi. Băng Nguyệt quay trở lại với vẻ mặt của chủ nhân Vạn Hoa Các đi ra phía sảnh chính của cửa hàng, bên bàn khách quý có thân huyết y len lói vài tia hắc ám, ánh mắt xanh lá mang ý cười quét lên người cô. Băng Nguyệt đi đến cúi chào nhẹ.
- Hoàng đế Tề Quốc. Thứ cho ta tiếp đón chậm trễ.
Lương Khiết nở nụ cười giả tạo kia nói.
- Không sao, Băng Nguyệt cô nương trăm công ngàn việc, có thể nán chút thời gian để tiếp ta, vậy là quá vinh hạnh rồi. Cô nương đừng khách sáo.
Băng Nguyệt cười nhẹ, rồi nói tiếp.
- Không biết ngài đến chỗ ta muốn tìm vật gì.
Lương Khiết ra vẻ suy ngẫm, rồi nhìn cô.
- Hừm.
Rồi cười nham hiểm nói.
- Ta cái gì cũng đều có, chỉ là thiếu món.
Băng Nguyệt nói.
- Không biết là vật gì, ta ắt hẳn có thể giúp ngài tìm.
Vừa dứt lời, Lương Khiết đi đến cúi người gần sát mặt cô nói.
- Ta muốn tìm người cùng chung chăn gối.
Băng Nguyệt bình thản, tay phẩy quạt che lấy gương mặt của Lương Khiết đang sáp lại gần mình, rồi quay người bên nói.
- Việc này ngài nên nói với hoàng thượng.
Lương Khiết cười nhẹ.
- Thật lạnh lùng, Băng Nguyệt cô nương. Ta có phần háo hức vì nghe rằng nơi kinh thành Thiên Quốc, vốn có rất nhiều mĩ nhân, khuê nữ. Bây giờ đi tham quan nơi này, đúng là vượt qua cả sức tưởng tượng của ta.
Nói rồi, hắn lướt mắt qua những tỳ nữ sau lưng của cô, đám đông bắt đầu vây quanh xì xào. Băng Nguyệt bình tĩnh cất lời.
- E là chỗ này, không tiện nói chuyện. Mời ngài cùng ta vào bên trong. Các ngươi ở đây tiếp tục làm việc đi.
- Vâng.
Bốn cô nàng cúi người, Lương Khiết cùng gia nhân đi theo vào bên trong. Để gia nhân ở ngoài, Lương Khiết cùng cô đi vào sảnh lớn của phủ cô. Đến khi đi khỏi nơi ồn ào kia, Băng Nguyệt ngồi xuống gót trà, rồi nói.
- Nơi này đã an toàn, ngài muốn trao đổi gì với ta.
Ánh mắt tím khoáy sâu vào đôi mắt dã tâm của Lương Khiết, hắn giật mình bất ngờ chút, nhưng cũng bật cười lớn.bg-ssp-{height:px}
- Băng Nguyệt cô nương quả là làm cho người khác cảm thấy thú vị. Đúng. Ta có vài điều muốn trao đổi với cô.
Băng Nguyệt bắt chéo chân, nhâm nhi tách trà, cây quạt được đặt nằm gọn gàng trên bàn.
- Ngài nói thử xem.
Lương Khiết đôi chút thay đổi giọng địu, trở nên âm trầm, lạnh lẽo hơn.
- Ta muốn mời cô nương, đến nước Tề của ta.
- Ngài muốn ta phản quốc.
Băng Nguyệt đưa mắt bình tĩnh nhìn anh. Lương Khiết nhún vai.
- Đương nhiên ta luôn giao dịch công bằng, nếu cô nương về phe ta, chức vụ gì ta đều có thể ban cho cô.
Băng Nguyệt cười khẽ, đứng dậy.
- Lời đề nghị của ngài đúng là rất hay. Nhưng mà bần sinh ta không thích bị người khác cầm quyền, e là đề nghị này ta từ chối.
Lương Khiết hơi không vui với câu trả lời của cô.
- Băng Nguyệt cô nương, câu trả lời của cô thật thẳn thắn, cô không định suy nghĩ lại sao.
Băng Nguyệt thư thả cầm lấy chiếc quạt lên, đập vài cái vào tay, rồi nói.
- Hoàng đế Tề, ngài cũng nên hiểu rõ điều, tiền tài, danh vọng, nam nhân, ta đều có đủ. Ngài đưa ra đề nghị kia, ta thấy thật không thoả đáng chút nào.
Lương Khiết ngẫm nghĩ hồi, rồi lại nói tiếp.
- Vậy thì cô nương nói xem, cô nương muốn thứ gì thì mới chịu khuất phục ta.
Băng Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại hiện vài tia cao ngạo.
- Thứ ta cần, e là ngài đáp ứng không nổi.
Lương Khiết nhìn cô, cười khinh thường.
- Nói thử ta nghe xem, cô nương cần thứ gì.
Băng Nguyệt nói.
- Vậy thì nếu ta nói, ta muốn cả thiên hạ. Ngài sẽ đáp ứng ta chứ.
Lời vừa thốt ra, Lương Khiết kinh ngạc nhìn cô với ánh mắt kinh sợ cũng vừa hứng thú.
- Thiên hạ sao. Đúng là nữ nhân cuồng vọng.
Cô vẫn đứng đó, hai tay chắp ra sau hông, nói.
- Nếu không đáp ứng được, vậy thì xin kiếu. Thứ cho ta không thể tiễn. Đi thong thả. Ta cũng sẽ quan sát xem ngài sẽ làm gì để lật đổ Thiên Quốc đây.
Lương Khiết nhìn cô hừ lạnh rồi quay lưng cất bước đi mất. Băng Nguyệt đứng ở đó, thầm liếc mắt khinh thường. Sau lưng cô là tứ hộ vệ đắc lực của cô xuất hiện từ góc tối đi ra, Chu Tước phẩy quạt.
- Nhân loại ngu ngốc.
Thanh Long nói.
- Chủ tử, tên hoàng đế đó.
Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Cứ để hắn thong thả, dù sao hắn cũng sẽ không làm phiền ta thời gian. Cho hắn tận hưởng chút cuộc sống cuối cùng cũng là ân huệ ta ban cho hắn rồi.
Rồi cả người đồng thanh.
- Chủ tử nói phải.