Doanh Trần trong lúc còn ý thức ngẩng đầu nhìn thấy hoàng quý phi Ngọc Liên đang ăn mặc thiếu vải, đi đến gần mình.
- Vua Bạch Quốc, ta đã đem lòng ngưỡng mộ ngài từ lâu. Nhưng ta thân thiên kim Thiên Quốc, vốn không thể xin cầu thân cùng ngài. Nay ta dành cả cơ thể này, để phục vụ ngài tận tình.
Doanh Trần nhăn mày, cắn răng chịu đựng.
- Ngươi....ngươi đừng có qua đây.
Ngọc Liên cười quyến rũ.
- Ngài thật đẹp, còn hơn cả đức vua của ta.
Doanh Trần lui cơ thể cách xa Ngọc Liên khoảng cách nhất định. Đến khi cô ta gần chạm vào người anh, đã có lực đánh vào gáy ả ta ngất xỉu đi. Luồng gió thổi từ cửa sổ thổi vào rơi vương vãi vài cánh hoa tử đằng, đi cùng thân ảnh nữ nhân với mái tóc tím huyền bí và vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành làm dao động chúng sinh, tay phẩy phẩy quạt đi đến đối diện Doanh Trần nói giọng giễu cợt.
- Ồ, xem ai đây. Đây là cái gọi là cao cả của ngài đây sao ?
Doanh Trần thở dốc.
- Ta.
Băng Nguyệt đi đến cạnh thân thể Ngọc Liên đang ngất xỉu bên nền đất.
- Đúng là nhân loại tham vọng.
Rồi phất quạt, cơ thể cô ta biến mất, trở về cung của mình, thậm chí còn bị Băng Nguyệt xoá đi đoạn ký ức kia. Băng Nguyệt giờ đây nhìn về phía vị vua đang quằn quại cơ thể bên dưới hồ nước kia, ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn anh ta.
- Hừ.
Cô lấy ra viên thuốc giải tự chế của mình, đi đến chìa ra trước Doanh Trần.
- Uống đi.
Doanh Trần vừa ngửi thấy mùi hương thơm nhàn nhạt từ người cô, cơ thể liền không tự chủ nắm lấy tay cô kéo xuống hồ nước. Băng Nguyệt bị Doanh Trần ôm lấy eo, mặt cô và anh đang gần sát nhau, hô hấp Doanh Trần gần nhanh hơn, tay không yên phận nâng lấy cằm cô.
Băng Nguyệt điều khiển phép làm cho anh buộc phải đứng im chỗ không thể cử động. Cô nhanh tay nhét viên thuốc kia vào miệng tên phiền phức kia, do thuốc chính tay cô luyện ra nên tác dụng của thuốc hiệu quả nhanh, khoảng vài phút sau Doanh Trần đã bình tĩnh lại. Doanh Trần nhìn thấy cô đang ở dưới hồ nước vội nói.
- Cô sao lại ở dưới này, mau lên đi. Ở trong hồ nước này có Thiên Kiều Hoan.
Băng Nguyệt phất quạt hất Doanh Trần lên trên bờ, bản thân cô cũng đi lên mặt hậm hực nhìn anh.
- Nhờ ơn của ngài, thế nên y phục ta mới như vậy.
Doanh Trần sau khi định thần lại, thì mới chợt nhận ra hành động của mình khi nãy, đỏ mặt đưa tay tạ lỗi với cô.
- Cảm tạ Băng Nguyệt cô nương đã cứu ta mạng. Ơn này ta nhất định sẽ báo đáp.
Băng Nguyệt quơ quơ cây quạt từ chối.
- Không cần. Nếu có ý thức rồi, thì ngài lo che đi thân thể không dính bụi trần của ngài đi.bg-ssp-{height:px}
Doanh Trần nhìn thấy vội lấy y phục che người lại. Băng Nguyệt thở dài, rồi cất bước biến mất khỏi chỗ đó. Doanh Trần nhìn theo thầm nghĩ.
- Liệu người và yêu có thể ở bên nhau ?
Ngày Sau
Cả vị vua Bạch Quốc và Thuỷ Quốc đã tự động rút lui khỏi việc cầu thân và đương nhiên người được hưởng lợi lại là Vua nước Tề - Lương Khiết. Thế là lễ thành thân giữa công chúa Vân Phượng và vua Tề đã được quyết định, tất cả các quan thần trong triều hiện tại đều phải tất bậc chuẩn bị các lễ nghi ở nước Thiên Quốc. Công chúa Vân Phượng dù thâm tâm không muốn, nhưng không thể kháng lệnh huynh trưởng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng buổi lễ thành thân kia cũng tới, cả đều làm theo phong tục Thiên Quốc, Vân Phượng từ sau đó trở nên trầm tính ít nói hơn bình thường, ở trước cổng thành nói lời từ biệt với các hoàng huynh, mẫu hậu, các tẩu tẩu của mình. Cô bé nhìn quanh tìm kiếm hình bóng ấy, nhưng mảy may hình bóng ấy mãi mãi chẳng bao giờ xuất hiện.
Băng Nguyệt đứng bên im lặng quan sát vẻ mặt kia của Vân Phượng, khi cả chạm mặt nhau Vân Phượng cũng chỉ luống cuống cúi người nhẹ trước cô. Băng Nguyệt nhìn cô bé đó, cũng hành lễ cúi người trước cô bé, tay lục túi móc ra túi nhỏ, đi đến đặt vào tay cô bé.
- Khi nào đi xa rồi, hãy mở nó ra.
Vân Phượng cầm lấy nhìn ngắm, nhận ra đó là túi nhỏ quen thuộc khi còn nhỏ cữu phụ từng hứa sẽ tặng cho cô khi cô xuất giá. Cô nắm chặt lấy, khẽ gật đầu, khoé mắt hơi rưng rưng. Rồi từ biệt lên kiệu dành riêng cho vương hậu nước Tề khởi hành về nước Tề. Băng Nguyệt nhìn chiếc kiệu kia từ từ rời đi, trong lòng thầm nói.
- Con nhóc đó, sẽ ổn thôi.
Khi đã đi xa khỏi biên giới Thiên Quốc, bắt đầu bước vào Tề Quốc, Vân Phượng vội mở túi ra, bên trong có bức thư + kèm chiếc vòng lục lạc thường phát ra âm thanh nghe vui tai. Vân Phượng mở bức thư đầu tiên kia ra, là Mộ Dung Huyền gửi cho cô bé.
- Vân Phượng, nay là ngày con xuất giá theo phu quân về dinh, nơi xứ lạ quê người hãy cố gắng làm tròn bổn phận vương hậu của mình. Ta chỉ thật sự coi con là cháu của mình, ta cũng hiểu tâm ý con dành cho ta. Nhưng thứ lỗi cho ta vì ta không thể. Lời sau cùng ta cầu mong con có thể sống hạnh phúc với phu quân của mình.
Vân Phượng nhìn bức thư, tay khẽ run rơi vài giọt nước mắt, cô bé giọng run nhẹ.
- Dù biết trước kết quả, nhưng sao lòng lại đau như vậy.
Vân Phượng ngồi bình tâm lại, thì mở tiếp bức thư thứ ra.
- Công chúa Vân Phượng, dù sao nơi nước Tề cũng không gọi là an toàn, ta tặng cho công chúa chiếc vòng lục lạc kia, nó sẽ bảo vệ nàng. Khi đến lúc nguy cấp nhất hãy đập vỡ nó. Ta sẽ đến. Và nếu cảm thấy nhàm chán thì hãy viết thư cho ta. Ta sẽ hồi đáp.
Vân Phượng nhìn chiếc vòng rồi thầm nói.
- Cô ta tốt tính vậy sao. Nguy cấp gì chứ, bổn công chúa cũng có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình mà.
Dù nói vậy nhưng Vân Phượng vẫn đeo chiếc vòng kia vào tay, rồi cất đi mảnh giấy lau đi nước mắt, tập trung điều chỉnh cương vị vương hậu của mình. Vân Phượng vén nhẹ màn nhìn ra phía Lương Khiết, đánh giá.
- Hắn, liệu có phải là nam nhân tốt. Dù có như thế nào, thì ta giờ cũng đã là vương hậu của Tề Quốc, nhưng dòng máu Thiên Quốc luôn chảy trong con người của ta. Cái ta cần làm bây giờ là làm tròn bổn phận của vị vương hậu.
Rồi hạ màn xuống, cô cầm cây quạt đỏ trên tay, che lấy nửa mặt mình, thở dài.
- Nam nhân chẳng có ai tốt cả.