Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trình Thiên Hữu nhìn thấy tóc cô dính vài cánh hoa, đưa tay định lấy những cánh hoa kia, liền bị bàn tay khác giữ lại trong không trung. Anh nhìn qua vội giật mình toát mồ hôi hột.
- A, quốc...quốc cữu gia, trùng hợp quá. Huynh cũng đi dạo à.
Mộ Dung Huyền thân diện hắc y cười lạnh lẽo.
- Ồ, trùng hợp cơ đấy. Tướng quân không lo về sắp xếp gì à, lại ở đây ve vãn nữ nhân của ta sao.
Thiên Hữu cười cười vội hành lễ rồi chạy trước.
- Giờ ta đi ngay, Băng Nguyệt cô nương hẹn ngày gặp lại.
Rồi Thiên Hữu vận công thoát cái đi mất. Giờ ở đó chỉ còn mình cô và Dung Huyền, cô nhìn qua cậu đang đội nón áo choàng trên đầu, nở nụ cười châm chọc.
- Nhìn đệ có vẻ như là vừa trốn khỏi hoàng cung nhỉ.
Dung Huyền đưa mặt không vui nhìn cô.
- Vì sao tỷ lại tránh ta.
Cô nói.
- Không phải đệ vẫn đang giận ta sao. Ta đã giúp đệ khỏi phải gặp ta rồi còn gì.
Dung Huyền nói.
- Ta có nói là giận đâu chứ.
Băng Nguyệt thở dài.
- Nam nhân các đệ thật khó hiểu, biểu hiện thì rõ là đang giận vậy mà khi lời nói ra lại không phải.
Dung Huyền đi lại ôm lấy từ phía sau cô, cằm đặt lên vai cô nói.
- Được rồi, không nói lại tỷ. Tỷ nói sao cũng đúng. Đừng động, đệ muốn dưỡng sức.
Cô bị cậu ôm ghì sát vào lòng ngực, như thể keo dán sắt. Được vài lúc sau, mặt cậu đã tươi tỉnh hơn vài phần, vì đã sạc pin xong. Cô quay lại kéo nón che mặt cậu thấp xuống nói.
- Đệ lo giữ kĩ mặt, bị phát hiện thì đệ toi đấy.
Dung Huyền nắm lấy tay cô, nói.
- Có tỷ ở cạnh, đệ không quan tâm việc có bị phát hiện hay không.
Rồi cả đi cùng nhau về Vạn Hoa Các, ngồi cùng nhau thưởng hoa cùng trà thơm, đàm đạo cả đêm.
Thời Gian Trôi Qua Ngày Sau
Cuối cùng thì ngày hôn lễ của Lục Thanh và Nhược Uyên đã đến, nhân dân cả nước đều chúc phúc cho họ. Tất cả đều tỏ lòng ý bằng cách treo đèn lồng lên trước nhà kèm theo những lời chúc phúc của họ. Băng Nguyệt đã hoàn thành xong tất cả y phục trang sức gửi đến phủ Lục Thanh và Từ Gia trước ngày.
Hiện cô đang ngồi bên xe ngựa đến Từ Phủ, chiếc xe lăn bánh rồi lát sau dừng trước cửa phủ, cô đi xuống xe đưa mắt nhìn bảng tên in chữ Từ Gia. Bên trong, chủ nhân của Từ Gia, lão gia Từ đi ra cười nói.
- Thật hân hạnh vì được Băng Nguyệt cô nương đích thân đến phủ của ta.
Cô cười đáp lễ.bg-ssp-{height:px}
- Ngài không cần khách sáo, dù sao ta và đại tiểu thư cũng là chỗ tỷ muội thân thiết. Nay đến hôn lễ của muội ấy, ta đương nhiên sẽ không vắng mặt.
Lão gia Từ cười hài lòng, nép sang bên.
- Không dám, không dám. Mời cô nương vào trong uống trà.
Trang phục của Băng Nguyệt.
Băng Nguyệt đi vào ngồi tại sảnh tiếp khách của Từ Gia, trò chuyện lát với Từ lão gia, rồi mới đề nghị đến gặp Nhược Uyên. Cô cùng vị nữ tỳ là Đông Hoa và Xuân Nghi đi vào khuê phòng, Nhược Uyên vận hỉ phục trên người.
Trâm cài đã được gắn yên vị trên đầu và khăn che được xếp bên khay, Băng Nguyệt đi vào.
- Y phục như thế nào ?
Nhược Uyên ngồi ngắm mình trước gương, gương mặt có vài phần không vui. Cô nói.
- Ngươi cùng cha ngươi có bất hoà sao.
Nhược Uyên thở dài.
- Biết sao được, ông ấy vốn dĩ không tin con gái mình từ lâu. Có lẽ tình cha con nên đến đây thôi.
Băng Nguyệt mở hộp trên tay ra, lấy ra chiếc ngọc bội đeo lên bên hông cho Nhược Uyên.
- Đây là lễ vật của ta.
Nhược Uyên đứng đó, song. Băng Nguyệt cầm lấy khăn che, trùm lên đầu nàng ấy.
- Cái nào nên bỏ thì phải bỏ.
Nhược Uyên nhìn cô, từ từ hạ khăn che xuống. Bắt đầu Băng Nguyệt dẫn trước đi, phía người của hoàng cung đã đến. Nhược Uyên di chuyển theo sau, vạt hỉ phục dài kéo lê trên đất. Khi đến trước lão gia Từ cô liền dừng lại, lão gia Từ nói.
- Uyên Nhi, con nên nhớ khi bước ra khỏi cánh cửa này, con đã mang thân phận khác. Con thật sự đối đầu với ta mà về làm nhị vương phi sao.
Nhược Uyên đưa tay cầm quạt, đỡ lấy vạt khăn nâng lên lộ ra diện mạo của mình, đôi mắt hơi đỏ cùng giọng run nhẹ nhìn thẳng vào đôi mắt ông.
- Cha, cha thật sự chỉ vì lời nói mà không tin con sao.
Cô nói giọng nhỏ để vừa đủ nghe, phu nhân cùng cô biểu muội đứng đằng sau khẽ lườm cô, mặt đầy sự ganh ghét, ghen tỵ. Băng Nguyệt khẽ ho nhẹ, làm mẹ con kia vội di chuyển ánh nhìn sang chỗ khác. Nhược Uyên nói tiếp.
- Đã năm rồi, mẹ cũng đã mất năm rồi. Mỗi ngày, mỗi tháng con đều ngu ngu ngốc ngốc chờ rằng ngày nào đó, cha sẽ đến nghe lời con nói. Nhưng lúc đó cha ở đâu, ngay đến bây giờ nhi nữ thành thân, ngay cả câu chúc cũng không thể nhận được sao.
Từ lão gia ấp úng.
- Ta...ta.
Nhược Uyên cười nhẹ.
- Được rồi, vậy đủ rồi. Con cảm tạ ơn dưỡng dục mà mấy năm qua cha đã chăm sóc con. Từ đây trở đi, cha con chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lời vừa dứt, sắc mặt Từ lão gia bất ngờ im bặt. Nhược Uyên hạ khăn che khuất đi khuôn mặt, rồi dứt khoát quay đi ngồi lên bộ liên, từng bước từng bước rời xa Từ Phủ. Từ lão gia quay qua nhấc chân đi ra vài bước vội gọi.
- Uyên Nhi.
Băng Nguyệt đi lên xe ngựa đi theo sau đoàn người, tất cả đều khởi hành đến hoàng cung.