Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Cẩm xanh mặt, vội vàn núp sau lưng cô. Triển Bạch nói.
- Ngài đường đường là tam vương gia của Chiến Quốc, sao có thể hành động khiếm nhã với Băng Nguyệt cô nương như vậy. Nếu để Thái Hậu biết được, thần làm sao ăn nói với người được đây.
Mộ Dung Cẩm hé đầu cãi lại.
- Thái phó, ta chỉ muốn bái Băng Nguyệt tỷ làm sư phụ thôi.
Triển Bạch trầm giọng.
- Càn quấy.
Mộ Dung Cẩm rụt mình, nắm vạt áo của cô. Băng Nguyệt cười nhẹ.
- Hoắc thừa tướng, đừng nghiêm khắc quá với tam vương gia.
Cô quay lại nhìn cậu nhóc kia, nói.
- Ngài thật sự muốn học sao.
Dung Cẩm gật đầu lia lịa. Băng Nguyệt gật đầu, lấy ra chiếc quạt của mình hướng Dung Cẩm đưa đến.
- Vậy hãy giữ lấy nó, ngày mai sáng sớm đến Vạn Hoa Các tìm ta.
Mộ Dung Cẩm vui vẻ cầm lấy, rồi hướng cô hành lễ. Rồi nhìn qua phía thừa tướng cúi chào nhanh rồi nhanh chân bỏ chạy về phủ của mình. Triển Bạch thở dài hướng cô hành lễ.
- Băng Nguyệt cô nương, đứa trẻ này ngỗ nghịch. Mong cô nương đừng để ý lời nói của thằng bé.
Băng Nguyệt bình thản nói.
- Đừng lo lắng, thằng bé rất có thiên phú. Nếu không rèn luyện, e rằng sẽ uổng phí mất nhân tài. Dù sao thì ngài cũng không thể bảo vệ thằng bé mãi được, Hoắc thừa tướng.
Triển Bạch cười trừ.
- Ta biết.
Từ xa, có cô gái đang theo dõi cô và Triển Bạch, đó là Từ Tiệp Nhi - nhị tiểu thư của Từ Gia, ánh mắt đang say mê nhìn Hoắc Triển Bạch, cùng sự tính toán mưu mô nhìn anh.
Cô ta khi thấy đại tỷ mình thành thân với người mình yêu đã luôn luôn đố kỵ, quyết sẽ tìm người hợp với mình, vô tình người bị lọt vào mắt xanh cô ta lại là Hoắc Triển Bạch thừa tướng, dưới người mà trên vạn người. Băng Nguyệt đứng ở đây thầm cười nhẹ, nói.
- Hoắc thừa tướng thật có số đào hoa.
Triển Bạch khó hiểu.
- Băng Nguyệt cô nương sao lại nói vậy.
Rồi anh chú ý ở phía xa, Từ Tiệp Nhi đang đi đến, khẽ nhăn mày quay đi chỗ khác. Tiệp Nhi di chuyển bước chân thoát cái đã đến cạnh anh, nhẹ nhàng hành lễ.
- Dân nữ xin bái kiến Hoắc thừa tướng.
Cô ta khẽ nhìn qua phía cô, bị ánh mắt của cô quét nhẹ qua người vội rùng mình cúi người chào. Băng Nguyệt cũng nhẹ nhàng đáp lễ, Tiệp Nhi quay sang cười nói với Triển Bạch.
- Thật là diễm phúc của dân nữ khi được gặp mặt thừa tướng, dân nữ đến thay phụ thân lấy đồ từ thừa tướng.
Triển Bạch lạnh lùng khẽ cúi người với cô rồi đi về hướng Tàng thư các.
- Đi theo ta.
Tiệp Nhi khẽ cong môi cười nham hiểm. Rồi nhẹ nhàng nhấc chân đi theo, Băng Nguyệt ở sau khoanh tay trước ngực nói.
- Xem ra sắp có trò vui rồi đây.bg-ssp-{height:px}
Phía Triển Bạch đi vào Tàng Thư Các tìm kiếm vài tấu sớ để nhanh chóng đưa cho Tiệp Nhi, trong lòng không vui.
- Mình còn nhiều điều chưa nói với nàng ấy.
Tiệp Nhi lợi dụng lúc Triển Bạch đang lục tìm đồ, lén rắc xuân dược vào không khí, làm mùi xuân dược bay tản ra xung quanh đó. Triển Bạch đi ra hướng Tiệp Nhi đặt xuống bàn.
- Đây, hãy về đưa cho phụ thân ngươi, bảo hắn xem kĩ lại rồi nay mai kiểm tra lại cho ta.
Nhưng Tiệp Nhi vội ngã nhào vào lòng ngực của anh, vạt áo trên vai bị kéo xuống hở ra bờ vai quyến rũ kia. Triển Bạch bất ngờ muốn thoát ra khỏi cô ta.
- Ngươi, hỗn xược.
Tiệp Nhi cười quyến rũ, thở nhẹ lên vành tai của anh.
- Hoắc thừa tướng, Tiệp Nhi đã thầm ngưỡng mộ ngài từ lâu. Tiệp Nhi nguyện dùng thân để hầu hạ thừa tướng.
Triển Bạch cảm thấy ánh nhìn của mình bị mờ đi, lúc này anh đã cảm nhận mùi hương kì lạ xuất hiện ở xung quanh.
- Là xuân dược, ngươi...gài bẫy ta.
Tiệp Nhi cười nhẹ, đưa tay sờ lấy má của anh.
- Thừa tướng, Tiệp Nhi thật sự yêu ngài.
Rồi anh bị cô ta đẩy ngã ra sàn, Tiệp Nhi ngồi trên người anh, tay liền sờ soạng khắp người Triển Bạch cởi y phục của anh. Triển Bạch cả người nóng ran, không còn sức lực để đẩy cô ta, lúc này cánh cửa đang đóng bị mở tung ra, Tiệp Nhi giật mình chưa kịp quay lại đã bị người phía sau đánh ngất đi. Băng Nguyệt xuất hiện nhìn Triển Bạch.
- Ồ, Hoắc thừa tướng như vậy mà lại bị nữ tử gài bẫy sao.
Triển Bạch gượng người ngồi dậy.
- Là...là nàng.
Xuân Nghi đứng cạnh nói.
- Chủ tử, ngài ấy có lẽ hít phải xuân dược khá nhiều.
Băng Nguyệt trầm ngâm lúc, lại cảm nhận từ xa có người đang hướng đến Tàng Thư Các, khoé môi khẽ cong thành hình bán nguyệt.
- Vậy thì ta đành giúp tay vậy.
Đưa tay giữ lấy người Triển Bạch nhảy lên trên thành cột bên trên ẩn nấp, cả tỳ nữ cũng nhảy lên cùng chủ tử mình. Băng Nguyệt nói.
- Khi tên đó bước vào, ngươi hãy rắc chút xuân dược, ta có ý muốn tác thành cho cô ta.
Xuân Nghi cúi đầu.
- Vâng.
Triển Bạch lúc này đang được cô đỡ lấy, anh cảm nhận được mùi hương từ người cô, toát ra mùi nhẹ dịu thu hút anh. Nhưng Triển Bạch cố gắng kìm nén thân nhiệt mình lại, tránh để tổn hại cô. Cánh cửa bên dưới được ai đó đẩy đi vào, là Hiên Viên Triệt. Vừa nào ngay lập tức hắn đã bị mùi xuân dược làm cho mờ mắt, Tiệp Nhi tỉnh lại mơ mơ màng màng nhìn thấy người đàn ông kia ra Hoắc Triển Bạch, còn hắn lại nhìn nữ nhân kia ra Băng Nguyệt cô. Cả mê đắm chìm vào ân ái, vì âm thanh kia làm cho Triển Bạch khó chịu, anh dựa hẳn vào người cô nói.
- Ta...ta không gượng nổi.
Băng Nguyệt quay sang nói với tỳ nữ của mình.
- Đưa hắn về Vạn Hoa Các chữa trị.
- Vâng.
Hai tỳ nữ thoát cái cùng Triển Bạch biến mất tại chỗ, Băng Nguyệt ngồi thong dong bên trên nhìn ngắm đôi nam nữ đang phát ra những tiếng gợi dục, cô khẽ cười nham hiểm.
- Từ Gia, Hiên Gia, ta có món quà nhỏ tặng cho các ngươi đây.
Rồi cô dụ đám binh lính tuần tra đi qua, nghe thấy tiếng động vào bắt quả tang đôi nam nữ ân ái, rồi sự việc được trình lên tới tai hoàng thượng cùng hoàng quí phi Ngưng Tịch. Băng Nguyệt ung dung biến mất quay trở về Vạn Hoa Các.