Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc xe ngựa lăn bánh ra khỏi Tề Quốc, từ lăn bánh đến Thuỷ Quốc, và di chuyển từ Tề sang Thuỷ Quốc sẽ mất tận ngày để có thể đến đó. Xe ngựa di chuyển trên đường, cả đã thay xiêm y đơn giản, y phục của Nhược Uyên.
Y phục Băng Nguyệt.
Kiểu tóc như hình, trên tay vẫn giữ cây quạt của mình, lâu lâu lại vén rèm cửa xem xét bên ngoài. Chiếc xe lăn bánh đi cho đến khi rạng sáng, họ liền ghé nghỉ ngơi lúc ở thôn làng nhỏ và đợi cho ngựa nghỉ ngơi lấy sức đi tiếp, Nhược Uyên cùng Băng Nguyệt sẵn tiện đi dạo vòng quanh nơi thôn nhỏ này. Người dân nơi đây đa phần khó khăn, đa phần toàn là người già neo đơn, Nhược Uyên đi đến bắt chuyện thì biết rằng nơi đây nằm riêng biệt nên việc xin trợ cấp, thì rất khó. Và họ cần có ngân lượng để trao đổi với đám người ở những thành lớn. Băng Nguyệt nhìn những dân làng ở đây, cô cho thuộc hạ đặt thùng ngân lượng lớn ở đây kèm theo lời nhắn với trưởng làng.
- Số ngân lượng này, các người hãy dùng nó để tự sinh sống. Mong rằng những điều may mắn sẽ đến với các người.
Trưởng làng đó vui vẻ, cúi đầu cảm tạ Băng Nguyệt, người trong làng cũng đều mừng rỡ lia lịa cảm ơn cô. Họ còn nhắn rằng, khi trở nên khá giả nhất định sẽ hoàn trả cho cô. Băng Nguyệt đưa giọng chối từ không nhận báo đáp và không cho họ biết tên của mình. Cùng với Nhược Uyên quay trở lại xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Định bước lên từ xa đã có thân ảnh nhảy tới ôm chầm lấy thắt lưng Nhược Uyên, cô bất ngờ ngước đầu lên. Thì gương mặt quen thuộc đã đập thẳng mặt cô.
- Lục Thanh.
Lục Thanh hầm hầm sát khí nhìn cô.
- Nàng còn nhớ đến phu quân này sao, phu nhân.
Cùng lúc đó về phía Băng Nguyệt, có thân ảnh nhanh nhẹn hướng cô ra chiêu, Băng Nguyệt theo đó nghiêng người mở quạt quất quạt tạo ra lực đẩy về phía người ra đòn kia. Người kia né được, theo đó ra đòn hướng kiếm kề ở cổ của cô, Băng Nguyệt gấp quạt hất kiếm gần mình ra, theo đó chĩa quạt về phía trước mặt người kia. Cô cười nhẹ.
- Tam vương gia, thân thủ cần luyện tập thêm.
Mộ Dung Cẩm bất ngờ, nhưng cũng cười trừ.
- Băng Nguyệt tỷ, lợi hại. Không đấu lại tỷ.
Băng Nguyệt rút tay lại, khép quạt gõ nhẹ lên đầu Mộ Dung Cẩm.
- Khi ra đòn không nên tấn công dứt khoát, cần phải dùng vài mánh khoé ở đây.
Mộ Dung Cẩm ôm đầu.
- Ai da, đệ biết rồi. Đệ sau này sẽ không vậy nữa.
Băng Nguyệt chỉnh trang y phục của mình, từ bên kia Mộ Dung Lục Thanh cùng Nhược Uyên đang bị cưỡng chế trong tay đi đến. Băng Nguyệt nói.
- Tại sao ngài lại ở đây.
Lục Thanh đáp.
- Ta đến để đón nhị vương phi về.
Mộ Dung Cẩm cười tươi nói.
- Đệ đến tìm Băng Nguyệt tỷ.
Nhược Uyên lắc đầu nói.
- Thiếp muốn đi, thiếp không muốn về.
Lục Thanh đưa mắt nhìn Nhược Uyên.
- Nàng thật sự muốn đi.
Nhược Uyên gật đầu. Lục Thanh gật gù.bg-ssp-{height:px}
- Được, nhưng ta sẽ đi với nàng.
Nhược Uyên định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Thanh nên cô vội im luôn. Chỉ biết quay mặt tránh ánh mắt của anh.
- Tuỳ chàng. Ta làm sao cản được chàng chứ.
Mộ Dung Lục Thanh gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn Băng Nguyệt.
- Ta có xe ngựa, ta và nàng ấy xe, còn lại tam đệ đành nhờ Băng Nguyệt cô nương chăm sóc giúp ta.
Băng Nguyệt gật đầu, rồi quay đi lên xe, trước khi đi còn không quên chia buồn cùng Nhược Uyên. Hai chiếc xe đã ổn định, xe Băng Nguyệt đi trước, xe Lục Thanh di chuyển sát theo sau. Phía xe Nhược Uyên thì cô đã bị Lục Thanh hành cho trận trong xe (chuyện hành như thế nào mọi người tự hiểu nhé). Phía xe Băng Nguyệt thì lúc có Nhược Uyên thì yên ắng, sau khi thay đổi thì chiếc xe rộn ràng lên hẳn. Mộ Dung Cẩm hăng say, nói chuyện suốt trong lúc khởi hành.
Băng Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn cậu hăng say, vui vẻ nói không ngừng. Cô nhìn thấy được vẻ mặt của tên Mạc Ảnh Quân đâu đó trên mặt của Dung Cẩm. Cô day day trán thầm nghĩ.
- Cái tên điên kia đã dạy những gì cho thằng nhóc vậy.
Chiếc xe lăn bánh thì trời cũng đã dần tối mịch, họ đành phải dừng chân bên khách điếm, tối về đêm, ở phòng Băng Nguyệt, cô ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm. Như đang suy nghĩ gì đó rất tập trung, tiếng gõ cửa làm cho cô thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô nói.
- Vào đi.
Bên ngoài, Mộ Dung Cẩm đẩy cửa đi vào. Băng Nguyệt nói.
- Sao thế, ngủ không được.
Mộ Dung Cẩm lắc đầu.
- Không, chỉ là đệ cảm thấy nhà trọ này hơi kì lạ. Giữa nơi vắng như vậy mà còn có nhà trọ, thì đúng là không ổn lắm.
Băng Nguyệt mỉm cười.
- Chà, tam vương gia suy nghĩ thấu đáo thật. Đúng là nhà trọ này có vẻ không bình thường.
Bỗng từ đâu có mũi tên hướng Mộ Dung Cẩm bắn tới, cô đưa tay đẩy cậu ngã lăn ra đất, lăn vài vòng. Cô đưa giọng nhìn ra phía cửa sổ.
- Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu trên bàn liền biến hình nhảy ra ngoài truy sát người vừa bắn cung tên vào đây. Lúc này, cô quay lại thì đã thấy gương mặt đỏ của Mộ Dung Cẩm, tay cậu thì đang để bên eo của cô. Băng Nguyệt đứng dậy khỏi người cậu, sẵn đưa tay kéo cậu đứng dậy.
- Không sao chứ.
Mộ Dung Cẩm lắc đầu.
- Đệ...đệ không sao.
Lục Thanh cùng Nhược Uyên chạy sang phòng của cô. Nhược Uyên nói.
- Có sát thủ. Là sát thủ được thuê. Võ công bọn này không đơn giản. E là những cao thủ tu tiên.
Bên ngoài Chu Tước xuất hiện nói.
- Chủ nhân, đã giải quyết được chúng. Còn chừa lại người.
Băng Nguyệt nói.
- Tốt lắm, đưa hắn đến đây.