Dung Huyền xuất hiện ở đầu cầu, đưa mắt lạnh đối mắt với Doanh Trần. Băng Nguyệt thì vô tình bị kiềm hãm ở giữa, nhìn cả đang nổ mắt lườm cháy mắt ở bên. Doanh Trần hừ lạnh.
- Quốc Cữu Gia, ta mong rằng lời nói ra, ngươi không được nuốt lời. Nếu ngươi không thể bảo vệ nàng, thì đừng cố gắng.
Dung Huyền nói.
- Bản thân ta có bảo vệ được nàng hay không, cần Thiên Tôn như ngươi dạy bảo sao.
Doanh Trần đáp.
- Ta đã gặp rất nhiều người như ngươi nói những lời hoa mỹ, nhưng có ai thật sự hi sinh bảo vệ nữ nhân mà họ nói yêu thương chứ.
Dung Huyền đi đến nắm lấy tay cô nói.
- Người như ngươi mà cũng biết nói về yêu đương sao.
Doanh Trần cũng đi qua nắm tay kia của cô.
- Vì sao không, từ khi gặp nàng, ta đã biết cái gọi là chân ái.
Dung Huyền nhăn mày, kéo cô về phía mình.
- Ngươi bỏ cái tay ra khỏi nàng ngay.
Doanh Trần kéo cô về phía ngược lại.
- Ngươi mới là người cần bỏ.
Băng Nguyệt thở dài, cô phẩy quạt làm cho tên đó bị đông cứng tại chỗ. Cô day day trán, nói.
- Quốc cữu và Thiên tôn ở lại đây tiếp tục hàn huyên đi, ta đi về trước đây.
Dung Huyền nói.
- Nguyệt Nhi, nàng không thể bỏ ta lại đây được, ta không muốn.
Doanh Trần muốn vận phép phá giải nhưng vô dụng, Băng Nguyệt cười khẽ.
- Phép đó có tác dụng canh giờ. Cứ cố gắng nói những gì cần nói đi, bảo trọng.
Rồi cô cất bước đi mất, lúc này, còn Dung Huyền và Doanh Trần đối mắt trên cây cầu, người người đi qua chỉ chỏ hiếu kỳ nhưng không dám day vào vì sát khí từ người phát ra.
Một Lát Sau
Dung Huyền không muốn chấp nhất với Doanh Trần, im lặng không nói thêm lời nào nữa. Lúc này, Doanh Trần chầm chậm cất tiếng.
- Ngươi rất may mắn, ta rất ghen tỵ với ngươi.
Dung Huyền nhìn Doanh Trần, bây giờ hắn không còn vẻ thù địch nữa. Mà thay vào đó nỗi buồn trên gương mặt hắn, Doanh Trần nhìn Dung Huyền nói tiếp.bg-ssp-{height:px}
- Nhưng, ta mong rằng ngươi nói được thì hãy giữ lời. Nếu như ngày nào đó, ngươi phản bội nàng. Ta nhất định sẽ đưa nàng đi, mãi mãi rời khỏi ngươi.
Dung Huyền cười nhẹ.
- Ta mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội nàng.
Doanh Trần đưa mắt.
- Nếu như ngày, người trong thiên hạ đều muốn giết nàng. Ngươi nghĩ mình có thể chống lại sao ?
Dung Huyền hướng gương mặt đã thay đổi trở nên nghiêm túc, ánh mắt kiên định hướng tới hắn.
- Ngay khi cả thiên hạ đều muốn hạ gục nàng, ta có thể vì nàng mà bồi táng cả thiên hạ.
Rồi Dung Huyền lại hướng câu hỏi đến Doanh Trần.
- Còn ngươi thì sao, nếu nàng bị cả thiên hạ truy giết. Ngươi có thể vì nàng mà lạm sát người vô tội không ?
Doanh Trần nghe vậy thì im bặt đi, không biết phải đáp trả thế nào. Với cương vị Thiên tôn như hắn, bao năm qua rèn luyện, tiêu diệt yêu quái, cứu vô số người dân, lập nên Bạch Quốc hưng thịnh như bây giơ. Liệu bản thân hắn có nhẫn tâm giết hết cả thiên hạ để bồi táng cho nàng hay không, hắn... cũng không biết được.
Lương tâm của hắn không cho phép, nhưng lý trí lại bảo hắn phải làm, trầm lặng suy nghĩ hồi, Dung Huyền cười nói.
- Ngươi vẫn không thể đúng không. Vậy thì ngươi lấy tư cách gì mà bảo vệ nàng. Bạch Doanh Trần, khá khen cho ngươi, cả đời giữ thân không động dục, giờ nhìn thấy ngươi chật vật vì tình cảm của bản thân. Ta lại thấy thương hại ngươi.
Rồi Dung Huyền nói tiếp.
- Vậy thì ngươi lo mà làm tròn trách nhiệm của thiên tôn nên có đi. Vì ngươi và nàng định sẵn đã không chung đường rồi. Ngươi cao cao tại thượng đến đâu, cũng chẳng thể bảo vệ được nàng. Nàng là yêu, ngươi lại là người diệt yêu, ngươi giết hại con dân nàng, còn cầu nàng có tình cảm với ngươi sao. Ngươi thật ích kỷ.
Phép thuật cấm chế của cô từ từ biến mất sau canh giờ, Dung Huyền cử động người, rồi lạnh nhạt quay đi. Đi được vào bước, lại dừng lại nói.
- Ta nói ít, mong ngươi hiểu nhiều. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, ngươi dùng vũ lực ép nó, nó cũng chẳng hoàn toàn thuộc về ngươi. Thôi thì cứ để nó trôi qua cách bình thường, không phải tốt hơn sao.
Rồi từ từ khuất sau con đường, Doanh Trần đứng đó, thở dài lúc, cánh hoa tử đằng rơi xuống trước mắt hắn. Doanh Trần đưa tay muốn đỡ lấy, nhưng đã bị cánh hoa lướt qua mà bay đi mất. Doanh Trần cười khổ.
- Tại sao, nàng lại là yêu, tại sao ta lại là người diệt yêu. Bọn chúng có lầm than thì liên quan gì đến ta, bọn chúng gặp nguy hiểm thì liên quan gì đến ta. Ta trước sau, cũng chỉ mong nàng mỉm cười với ta, dù chỉ lần thôi. Ta không cầu gì hơn, chỉ mong có thể đứng nhìn nàng từ xa, yên yên bình bình như vậy mà trải qua quãng thời gian tẻ nhạt kia. Nàng không yêu ta cũng được, không nói chuyện với ta cũng được, nhưng xin nàng đừng lạnh nhạt với ta.
Rồi hắn lại cúi đầu xuống, nói.
- Nếu như được quay trở lại từ đầu, ta ước gì mình chưa bao giờ động lòng với nàng. Như vậy, ta cũng sẽ không phải khó chịu khi nhìn nàng mỉm cười với nam nhân khác.
Lúc đó, chẳng ai thấy được phía sau mái tóc đen dài rũ xuống che mất khuôn mặt kia, có dòng nước mắt lăn dài trên má người nam nhân kia. Từ xa, đệ tử Bạch Quốc chạy đến cúi người hành lễ.
- Thiên Tôn, xin người quay về Bạch Quốc. Chúng tôi đã tìm người rất lâu.
Doanh Trần gật đầu nói.
- Được rồi, đi thôi.