Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Ảnh Quân đáp xuống dưới chân núi. Vạt áo tung bay đung đưa theo cử động của cơ thể.
Ngay dưới sườn núi dốc, không người qua lại có hang động nhỏ, Mạc Ảnh Quân phẩy quạt đứng trước hang động. Đưa mắt lạnh quan sát xung quanh, nói.
- Xem ra là bị truy đuổi. Khu rừng này khá nhiều con thần thú ở đây, bọn chúng sao có thể xui đến nỗi rơi xuống đúng ngay chỗ này chứ.
Từ phía sâu trong khu rừng vài tiếng kêu của bọn thần thú đang vang lên, Mạc Ảnh Quân hừ lạnh chân dậm xuống đất cái, từ người phát ra khí áp đen lan toả cả khu rừng lớn. Lập tức, tiếng kêu của bọn thần thú lập tức tắt hẳn, Ảnh Quân mỉm cười hài lòng.
- Như vậy mới ngoan chứ.
Rồi Ảnh Quân đi sâu vào trong hang, bên trong nơi hang động tối tăm có le lói ánh sáng phát ra từ ngọn lửa ở đó. Mộ Dung Lục Thanh ôm lấy Nhược Uyên đã hôn mê nằm trong lòng, cả người cứ đờ đẫn ngồi đó. Ngay cả Ảnh Quân đã xuất hiện bên cạnh cũng chẳng hề biết, anh liền ngước mắt bên trong là Băng Ảnh Tuyết đang suy yếu nằm gục bên trong.
Ảnh Quân đi qua Lục Thanh, đặt tay lên người Băng Ảnh Tuyết.
- Ngươi còn cử động được không.
Băng Ảnh Tuyết mở mắt nhìn thấy Ảnh Quân nói.
- Thiên Quân, chủ nhân đang suy yếu, nên bản thân là thần thú, thì thần cũng...
Ảnh Quân gật đầu, mở quạt phất quạt vòng trước con chim băng kia, lập tức vết thương đều từ từ lành lại, thể lực của nó từ từ quay lại. Anh nói.
- Ngươi tạm thời hãy đi theo ta.
Băng Ảnh Tuyết đứng dậy cúi đầu.
- Vâng. Nhưng còn chủ nhân.
Ảnh Quân nhìn qua, rồi đi đến dùng quạt vỗ vai Lục Thanh.
- Ngươi bình tĩnh lại chưa. Mộ Dung Lục Thanh.
Lục Thanh lầm bầm.
- Nàng, không được chết. Không được, nàng không được....
Băng Ảnh Tuyết đứng cạnh nói.
- Chủ nhân dùng linh lực bao vệ lấy ngài ấy và nhị vương gia, một phần va đập trên sườn dốc, nên hiện đã hôn mê. Thần đã đưa họ vào hang động tránh những con thần thú bên ngoài, kể từ lúc đó ngài ấy cứ ôm chặt chủ nhân không buông.
Mạc Ảnh Quân thở dài, đánh lực làm Lục Thanh bất tỉnh rồi xách hắn trên tay, rồi nói.
- Cô nhóc đó, để ngươi. Đến chỗ của Nguyệt thôi.
Rồi cả ra ngoài, rồi bay đi mất.
Hôm Sau Tại Nhà Trúc Cách Biệt Với Bạch Quốc
Ngay trước sân vườn ở đó, xung quanh tràn ngập những bụi trúc, tiên khí nồng đậm thích hợp cho những người tu tiên tu luyện. Ở bên dưới thân cây bồ đề lớn, nữ nhân vận y phục giản dị ngồi đó nhâm nhi tách trà, gương mặt tuyệt mĩ làm điên đảo nhiều nam nhân, vẻ mặt lạnh, bình thản nhưng quyến rũ động lòng người.
Băng Nguyệt trầm ngâm bên ghế, trong đầu suy nghĩ vài chuyện. Lúc này, Dung Huyền đi từ trong nhà đi ra đứng ở sau lưng cô, đặt tay lên vai cô nói.
- Nàng sao lại không nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Băng Nguyệt mỉm cười nhẹ.
- Ta đã nghỉ nhiều rồi, nên muốn ngồi đây ngắm cảnh chút.
Dung Huyền nhìn cô, trong đôi mắt ngập tràn ôn nhu, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng bàn tay vuốt nhẹ lọn tóc của cô.
- Nàng dự định tiếp theo sẽ làm gì ?
Cô nói.
- Có lẽ là quay về Thiên Quốc. Giúp tên kia lấy lại ký ức.
Dung Huyền nghe đến "tên kia" liền nhăn mày không vui.
- Bỏ hắn ta ở đây luôn, không cần thiết phải đưa hắn về.
Băng Nguyệt phì cười.
- Chàng đang ghen sao.bg-ssp-{height:px}
Dung Huyền quay mặt đi.
- Hừ.
Lúc này, Ảnh Quân đã cùng Băng Ảnh Tuyết đưa người đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh chỗ ngồi của Băng Nguyệt. Cô đứng dậy đi đến quan sát Nhược Uyên.
- Làm sao bị thương nặng như vậy ?
Băng Ảnh Tuyết lúc này mới kể lại sự tình, Mộ Dung Huyền nói tiếp.
- Đưa bọn họ vào trong đi.
Băng Nguyệt ở bên trong chữa trị cho Nhược Uyên, còn phía Lục Thanh thì Ảnh Quân đặt anh ngồi dựa bên thân cây trúc. Mộ Dung Huyền nói.
- Ngươi phát hiện bọn họ ở đâu.
Ảnh Quân phẩy quạt.
- Ở nơi vực sâu gần Tề Quốc. Có vẻ như là bị truy đuổi.
Dung Huyền thầm nắm chặt tay.
- Tên đó, hắn bắt đầu ra tay rồi.
Ảnh Quân hiếu kỳ.
- Ý ngươi là Lương Khiết sao.
Dung Huyền gật đầu, rồi chợt nhớ gì đó, anh mới lấy giấy bút ghi vài chữ lên đó, rồi đưa cho bồ câu đem đi. Ảnh Quân nhìn con bồ câu đi mất cũng gật gù.
- Nên báo tin rồi. À, sẵn tiện ta có thấy doanh trại của tên tướng quân gì đó bạn ngươi đang đóng quân gần đây.
Mộ Dung Huyền đáp.
- Ừm, ngươi ở đây canh chừng hắn. Ta sẽ đi đến doanh trại của Thiên Hữu báo tin.
Ảnh Quân gật đầu. Mộ Dung Huyền liền thân hắc y đi mất, Băng Nguyệt sau khi chữa trị cho Nhược Uyên, liền ra ngoài thở dài nhẹ. Ảnh Quân nói.
- Cô bé đó sao rồi.
Băng Nguyệt nhâm nhi tách trà.
- Vết thương không còn gì nghiêm trọng, nhưng đầu bị va đập khá mạnh, sợ rằng cô ta sẽ mất trí nhớ tạm thời.
Lời cô vừa dứt, giọng của Lục Thanh đã vang lên.
- Cái gì. Không thể được.
Cô nhìn qua, Lục Thanh đứng dậy, người vội vàng giữ lấy vai cô lay mạnh.
- Nàng ấy không thể có chuyện gì được. Không được. Muội có thể cứu nàng ấy, có thể mà. Đúng không ?
Băng Nguyệt nhăn mày, gạt tay Lục Thanh rồi giáng cho anh cái bạt tai thật mạnh. Lục Thanh bị cát tát giáng xuống có hơi thất thần nhìn cô. Băng Nguyệt đưa giọng.
- Ngươi đủ chưa. Ta đã nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ có đầu va đập bị mất trí nhớ. Hãy nghe rõ đã, đừng mất bình tĩnh như vậy, nhị vương gia.
Băng Nguyệt ngưng đôi lúc nói tiếp.
- Vào lo cho vương phi của ngươi đi. Đừng có thất thần nữa.
Lục Thanh gật đầu.
- Là ta kích động rồi, đa tạ muội vì đã chữa trị cho nàng ấy.
Rồi bỏ đi vào trong, Ảnh Quân đưa tay xoa xoa vào lên mặt, thầm than.
- Thật đau a.
Băng Nguyệt nói.
- Sao, ngươi cũng muốn thử.
Ảnh Quân cười trừ.
- Không, không.