Nhưng ánh mắt của cô lại hướng theo phương hướng mà Dương Sĩ Bảo đang liếc nhìn qua. Thấy chân tay anh thật dài….
Bao nhiêu năm rồi bọn họ không thi chạy cùng nhau rồi nhỉ? Không biết tay chân người nào sẽ nhanh hơn đây? Nhưng theo như chuyện đánh lộn lần trước, A Bảo không sử dụng Không Thủ Đạo, xem ra đủ để thấy anh chính là người thân thủ bất phàm.
Thế nào? Cô có muốn đánh cược không?
“Tôi bảo cô quay lại.” Giọng anh càng lúc càng lạnh.
“Được rồi, được rồi.” Lần này Quý Tiệp ngoan ngoãn trở về.
Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh muốn cô ngồi xuống cạnh mình.
“Làm gì mà ngồi gần như vậy?” Tưởng như vậy có thể dễ dàng đánh cô sao? Hừ, cô không dễ dàng mắc mưu đâu.
Vì vậy, Quý Tiệp chọn khoảng cách ngồi xuống xa anh một đoạn.
Thật ra thì trong lòng cô biết thừa rằng A Bảo chỉ đang đùa, tuyệt đối anh sẽ không động thủ đánh cô, cô không phải vì vậy mà ăn hết đồ ăn của cô sao?
Anh không hề biến sắc tiến gần lại cô.
“Anh làm gì thế?” Làm cô sợ đến mức muốn lui về phía sau, nhưng tay Dương Sĩ Bảo đã đặt cố định phía sau cô. Hai chân anh banh ra, quỳ xuống dưới chân cô.
Mập mờ như vậy! Quý Tiệp nghĩ muốn nói gì đó với Dương Sĩ Bảo, nhưng miệng cô vừa mới ngọ nguậy thì hàm răng của anh liền cắn môi dưới cô, trằn trọc mút, hai lưỡi cuốn chặt lấy nhau.
Anh đang hôn cô!
Đúng vậy, không sai, vì chặn lại tư tưởng làm loạn của cô, anh chỉ thực hiện tốt yêu cầu của cô đối với anh, tránh cho cô có những suy nghĩ lung tung, cho rằng anh có cái bí mật không thể cho ai biết kia.
Nhưng, anh không chỉ muốn làm như vậy, anh còn nhân cơ hội nói cho Quý Tiệp biết rằng, kẻ chơi với lửa cuối cùng sẽ bị lửa tự thiêu, cô không thể luôn đùa giỡn với anh!
Cô muốn chơi thì anh sẽ chơi cùng cô. Nhưng mà, cô cũng sẽ phải trả cái giá tương đối cao đó. Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Sĩ Bảo luôn ôn hoà như suối nước trong nháy mắt đã chuyển thành một người ham muốn tình dục.
Tay anh đùa giỡn trên đường cong của cô, thăm dò trên làn da mềm mại của cô. Anh cởi nút áo của cô ra, bàn tay bắt đầu đẩy áo ở ngực cô ra, hai đầu ngón tay nắm lấy nụ hoa đẹp đẽ của cô.
Đột nhiên cảm giác đau nhói làm Quý Tiệp đang trong cơn mê liền tỉnh lại.
A Bảo đang làm gì vậy? Tại sao anh ta lại cởi y phục của mình? Tại sao tay anh ta lại ở trong quần áo của mình? Tại sao tay của anh ta nắm lấy….
“A Bảo…” Anh doạ làm cô sợ, hại cô không kiềm chế được mà quát to một tiếng.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của anh, giống như muốn ăn thịt cô vậy.
Tựa như loại sống còn. Sức lực của anh khá lớn, mặc cho cô giãy dụa thế nào anh vẫn cứng như đá.
Ghê tởm! Quý Tiệp giận đến mức mất đi lý trí, dùng chân đạp mạnh anh.
Anh như một con giun trong bụng cô, làm cô tức giận, chỉ cần một ánh mắt anh cũng hiểu rõ, cô nhấc chân lên thì anh lập tức dùng hai chân để áp chế cô xuống, lợi hại hơn là anh sử dụng các ưu thế bẩm sinh mình có, ngăn chặn thân thể cô, không để cô có thể động đậy.
Tay anh nhân cơ hội xâm nhập vào bên chân của cô.
Quý Tiệp kinh ngạc, mặt trở nên đỏ dần, hô hấp cũng trở nên rối loạn, nhưng anh lại cố ý giễu cợt cô, nói cô như thể không thể chờ đợi được, cô nào không thể chờ đợi được chứ! Cô vừa mới nhấc chân muốn đá anh, cũng không phải muốn đá vào cái đó của anh “Cái tên vô lại này!”
“Tôi vô lại?” Anh khẽ cười “Vậy phải làm sao? Rõ ràng là cô vừa mời tôi, tôi nghe theo lời cô mà làm mà, bây giờ cô quay lại cắn tôi một cái, như vậy là đồ không có đạo đức đó!” Tay của anh cầm lấy hai vú nặng trĩu của cô, không khỏi kinh ngạc, nhìn cô như vậy mà cũng có mấy phần sức nặng.
“Anh đã không cần mặt mũi thì tôi làm sao phải có đạo đức cơ chứ? Mau lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra đi.” Cô muốn vung tay xoá tan những động tác chân tay của anh, nhưng không ngờ anh lại dùng thêm sức hơn, còn cố tình làm cho sức của cô trở nên yếu đi. Tóm lại, cô vung tay đã lâu, nhưng đôi tay của A Bảo vẫn giữ nguyên tại chỗ cấm địa.
Đây không phải là kết cục mà cô muốn. A Bảo không nên khi dễ người như vậy.
Hu hu hu ~ Quý Tiệp vì thấy từ trước đến nay chưa bao giờ mình lại vô lực như vậy nên trở nên khủng hoảng, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng hoảng loạn nên gào thét một trận lớn.
Nước mắt của cô là liều thuốc ngăn cản lại hành động của Dương Sĩ Bảo, tay anh không thăm dò sâu vào bên trong nữa, chỉ là mặt lạnh lùng không chút biểu cảm trước gương mặt rơi lệ của cô.
Vì vừa rồi cô mới giãy dụa nên tóc có vẻ xộc xệch, quần áo trên người cũng bị hành động thô bạo của anh mà bị rối tung lên.
Chóp mũi của cô và hốc mắt của cô hồng hồng, vừa khóc vừa dùng mũi hít, bộ dáng trông rất đáng thương…
Nhưng mà, Dương Sĩ Bảo không đồng tình với cô một chút nào, bởi vì đây là do cô gieo gió gặt bão.
Ai bảo lần nào cô cũng làm như vậy, làm bộ như vô tội, không hiểu phong tình thế nào lại đến gần anh, đả thương sau lưng anh, lại còn hưng phấn khai mở chứ.
Có lẽ cô có thể đã quên, vào năm đại học thứ hai, cô nói thầm mến một nam sinh, nói rằng cô rất thích cậu ta, cô còn tìm anh muốn anh giúp đỡ một tay vì người đó là học đệ của anh.
Cô muốn anh dạy cô cách nói chuyện yêu đương như thế nào, dụ dỗ nam sinh dắt tay cô như thế nào, thậm chí còn muốn anh đóng vai người hẹn trước với cô, bày những tình huống khi xuất hiện trong cuộc hẹn.
Anh làm, anh nghe lời cô, cùng cô đi hẹn hò, mỗi ngày đưa đón đi học, đến ngày nghỉ, anh còn phải dùng tiền tiêu vặt của mình mời cô đi ăn cơm, xem phim cũng phải giả dạng làm bạn trai bạn gái vậy, anh vẫn cứ cẩn thận chờ đợi cô.
Vào một năm đó, anh đùa mà thành thật, anh đã thích Quý Tiệp, nhưng vào một ngày kia, anh biết rõ trong mắt Quý Tiệp anh có địa vị như thế nào, cô đã vui vẻ hẹn hò với học đệ của anh.
Họ cùng cô đi qua quán ăn kia, cùng cô đến sân chơi, sau khi trở về cô còn vui vẻ báo cáo cuộc hẹn tâm đắc của cô, từ lần đầu tiên nắm tay làm cô xao động, đến lần đầu tiên được hôn lên mặt, cô đều…báo cáo với anh.
Trời mới biết anh muốn cô câm miệng lại ngay lập tức, vì anh không muốn nghe đến những thứ kia.
Cũng trong một khắc đó, anh biết Quý Tiệp rất tàn nhẫn.
Anh không tin cô không biết tình cảm của anh đối với cô, không tin cô không nhìn ra anh đã động lòng với cô, nhưng cô cứ lựa chọn làm đà điểu, hoàn toàn không nhìn thẳng vào hảo cảm của anh với cô, vô tình hướng vào lồng ngực của một chàng trai khác.
Quý Tiệp cùng thằng bé kia qua lại được một năm, quá trình yêu đương của họ có vui, có nước mắt, nhưng không quản xem bọn họ làm trò khỉ gì, xảy ra chuyện gì vì nhất định ngày hôm đó Quý Tiệp nhất định sẽ báo lại.
Tại sao cô muốn làm như vậy?
Vài năm sau, cô vẫn chứng nào tật nấy, rốt cuộc Dương Sĩ Bảo cũng đã khám phá ra tâm địa độc ác của Quý Tiệp, rốt cuộc cũng hiểu rõ Quý Tiệp chỉ muốn chơi anh, lấy tình cảm của anh đối với cô làm lợi thế.
Cô hưởng thụ hư vinh được người khác ái mộ, rồi lại gải bộ ngu ngốc khi không muốn chịu trách nhiệm về tình cảm của anh.
Từ ngày đó trở đi, thái độ của anh đối với Quý Tiệp lúc lạnh lúc nóng, vậy mà cô lại mở to mắt ra mà tiếp tục chơi, cô tự cho mình có quyền chơi mà không biết mệt.
Cô cho rằng chơi như vậy rất vui sao?
Nếu như cô thực sự muốn như vậy thì anh rất xin lỗi, vì anh không thích chơi.
“Tôi chịu đủ rồi.” Dương Sĩ Bảo đẩy thân thể của Quý Tiệp ra, trong tròng mắt hiện lên dòng chữ nghênh ngang khinh bỉ.
Vào giờ phút này, khoảng cách của hai người lại xa như tận cuối chân trời.