Trình Dục không giám suy nghĩ lung tung, anh ta quyết định tự mình thử nghiệm, vì thế nên anh ta đi tìm dụng cụ kiểm tra đo lường của mình, lấy mặt dây hạt Thảo Quả nguyên vẹn còn lại cầm đi kiểm tra đo lường tất cả mọi ngóc ngách, không buông tha bất kỳ góc nào……Kiểm tra tỉ mỉ……Khoảng hai giờ sau Trình Dục xem kết quả, đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc và vui sướng đan xem nhau, thần sắc lại khổ sở đau lòng không thôi.Này!Này!Này!Thế mà đúng là hồn khí thật!Hồn khí!Ở thời điểm không biết gì anh ta lại đi làm vỡ hồn khí!Làm vỡ!Hủy hoại!Không thể tha thứ được!Quả thực Trình Dục đau thấu tim!Chỉ cần suy nghĩ tới việc đó là anh ta hận không thể tự tát cho mình mấy bạt tai vì tội vô tình trong lúc vừa tỉnh ngủ lại đi làm cái việc ngu ngốc đến thế!Nhìn hạt Thảo Quả vỡ vụn trước mắt, ánh sáng trong suốt kia vẫn còn hiển hiện nhưng cả viên hạt châu đã tối hơn rất nhiều, chỗ đường viền đã phủ kín một màu xám trắng, điều này đã thể hiện ra cấu tạo kết cấu bên trong hồn khí hoàn toàn bị phá vỡ, tan vỡ…..
Cũng biểu hiện hồn khí đã bị hư hại, không còn cách nào phát huy tác dụng nữa.Trình Dục tức nha!Đau lòng nha.Cả người như bị lấy máu nha.Sao hắn cứ bị mất não thế?Sau khi hối hận mất một lúc lâu, Trình Dục tỉnh táo lại lần nữa rồi tập trung nghiên cứu viên hồn khí còn nguyên này, chất liệu rẻ tiền lại yếu ớt là hạt Thảo Quả, cứ việc đại sư chế tạo ra nó dùng tâm huyết tạo hình, mài giũa nhưng bị chịu giới hạn trong chất liệu nên mặt dây này chỉ là hồn khí thấp tinh mà thôi.
Nhưng cũng không nên nghĩ đơn giản như vậy.Nếu chất liệu càng tốt, ví dụ như dùng Lê Bạch ngọc, Băng Tinh thạch, Hắc Diệu kim, vân vân…… Chỉ cần không phải hạt Thảo Quả thì cấp bậc của nó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở thấp tinh!Đáng tiếc ~Đáng tiếc ~Đáng tiếc ~Liên tục hở dài rồi lại lộ ra tràn đầy vui mừng: “Chỉ cần xem thủ pháp là biết người chế tác ra khẳng định là một vị đại sư, cũng không biết là vị đại sư nào đây? Là đại sư Tưởng Hoa hay là đại sư Đặng Minh Quang vậy?“Nhưng nhìn thủ pháp này lại khác hơn nhiều so với hai vị đại sư đó.”“Chẳng lẽ có vị đại sư nào muốn đổi phương pháp rèn luyện nên mới tùy tiện lấy hạt Thảo Quả luyện tập hả?”“Làm thế này phí phạm của trời quá.” Đương nhiên là lãng phí thời gian, tay nghề và tinh lực của đại sư rồi.
Chẳng lẽ lại lãng phí hạt Thảo Quả?Nhưng bất kể là đại sư lấy ra để luyện tập cũng được, thì nó vẫn được tạo ra từ vị đại sư lánh đời nào đó, lúc này Trình Dục có thể xác định chắc chắn rằng mình nhặt được bảo vật!Mặt dây hạt Thảo Quả này đúng là một viên hồn khí thấp tinh a! Giá trị ban đầu cũng phải đến .. điểm tín dụng đấy!Không chỉ mặt dây hạt Thảo Quả hữu dụng mà dây thừng cuốn quanh mặt dây cũng có, thủ pháp bện dây thừng này cũng rất độc đáo, trên thân dây cũng có từ trường lưu động cố định, nếu lúc chế tác đại sư để ý hơn thì có khả năng dây thừng này cũng có thể trở thành hồn khí!Người này ---Chắc chắn là một vị đại sư chế tạo hồn khí cực kỳ tài giỏi, bản lĩnh trui rèn hồn khí tuyệt đối trên cơ đại sư Đạo Kỳ!Trong mắt Trình Dục hiên lên những tia sáng long lanh!Nếu anh ta có thể liên hệ được với vị đại sư này, lại thỉnh cầu đại sư ước lượng theo bản thân để chế tạo hồn khí --- nghĩ đến khả năng này, từ ban đầu tuyệt vọng nản lòng thoái chí không lối thoát, trong nháy mắt Trình Dục cười rộ lên đầy vui vẻ!Ông trời không tuyệt đường người a!Việc này không được chậm trễ, Trình Dục online lập tức để đi tìm cửa tiệm của vị đại sư này, nhưng anh ta chờ đến tối cũng không đợi được đại sư xuất hiện, khẳng định là đại sư rất bận rồi, sao có thể tự mình đi xử lý cửa tiệm nhỏ này chứ?Nghĩ như vậy Trình Dục lập tức gửi tin nhắn đầy ý thành khẩn cho chủ tiệm nói rõ ràng tình trạng của bản thân và lời thỉnh cầu, cũng nói thẳng về vấn đề bằng lòng sẽ trả .. điểm tín dụng, tài liệu cũng do bản thân anh ta bỏ ra để xin đối phương chế tạo giúp mình một hồn khí thấp tinh.Không sai.Là thấp tinh.Với hồn khí thấp tinh .. đã là cái giá rất cao.Nhưng vì Trình Dục muốn mượn cơ hội này để tạo quan hệ tốt với đại sư nên bằng lòng bỏ cả tiền vốn.Tin nhắn được gửi đi, Trình Dục lo lắng chờ đợi hồi âm……Ở bên này, trong khoảng thời gian qua Quý Dữu vội vàng thu thập Thiết Lê mộc và học tập nên căn bản không rảnh lo cửa tiệm trên Tinh Võng.Vào một ngày.Thời tiết sáng sủa đẹp trời.Ryan, Quý Dữu, Tạ Xuyên Khung, Tạ Linh Chi, Leah và bà Jenny tiếp tục hẹn nhau đi thu thập Thiết Lê mộc, giờ sáng sẽ xuất phát, đến giờ rưỡi đã đứng chờ ở bên ngoài lớp chắn bảo hộ khu tây. giờ đúng khu bảo hộ sẽ mở ra lưới phòng hộ, yêu cầu những người đi thu thập đi nhờ phi thuyền hoặc phi hành khí ra ngoài.Cơn gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua.Tạ Xuyên Khung đưa đồ trong tay mình cho Quý Dữu rồi nói nhẹ nhàng: “A Dữu, đưa cho em này, chuôi khảm đao đã sửa được rồi.”Quý Dữu cực kỳ kinh ngạc và vui sướng: “A? Có thật không anh? Sửa xong rồi ạ?”Tạ Xuyên Khung gật đầu nói: “Ừ, thanh đao này có mấy linh kiện đã ngừng sản xuất, mất thêm thời gian tìm hàng nên mới chậm mất mấy ngày, hiện tại em chưa cần thử vội, chờ đến khi vào dã ngoại lại thử sau.”Bốn phía đều là người với người, người nhiều mắt soi nhiều, khảm đao năng lượng của Quý Dữu sau khi được sửa xong thuộc tính khá ‘chất’, với thực lực địa vị của Quý Dữu chưa biết chừng có người nổi lên ý xấu…… Cho nên Tạ Xuyên Khung tốt bụng dặn dò vài câu.“Vâng ạ, em đã biết.” Trong lòng Quý Dữu tràn ngập niềm vui sau khi nhận lấy túi đồ, hận không thể ngay lập tức thử xem có sử dụng được hay không.
Nhưng cô cũng biết tình huống bốn phía ồn ào nhộn nhịp hiện tại không thích hợp tí nào.Nhịn!Chờ đến lúc tới được dã ngoại là cô có thể ‘đại triển quyền cước!’Đại triển quyền cước: phô bày ra hết được lối đánh bằng chân tay (trong võ thuật).Quý Dữu chịu đựng trong sự thoải mái, còn mấy người khác cũng rất mong chờ được nhìn thấy.Để sửa được khảm đao này Quý Dữu đã bỏ ra điểm tín dụng.
Toàn bộ tiền tiết kiệm và tiền bán Thiết Lê mộc mấy ngày nay thu thập đều được tiêu sạch bách.
Mua thanh đao này hết , tổng cộng Quý Dữu tiêu mất điểm tín dụng. điểm tín dụng để mua được một thanh khảm đao năng lượng cấp .Tiếp theo chỉ cần thanh đao này không xảy ra vấn đề thì đúng là quá có lời! giờ đúng.Cuối cùng lưới phòng hộ cũng được mở ra một góc nhỏ, nhóm Quý Dữu ngồi trên phi thuyền nhanh chóng tiến vào vùng ngoại ô khu tây.Sau khi phi thuyền hạ cánh, mọi người nhìn Ryan, còn Tạ Linh Chi quấn lấy hỏi han: “Anh Ryan lần này chúng ta vẫn đi chỗ cũ sao?”Chỗ cũ là chỉ nơi mà mấy ngày nay mọi người thường tới.Ryan gật đầu: “Tôi cũng muốn đi vào sâu trong núi thu thập tài liệu, mọi người muốn đi cùng tôi đến ven khu không?”Tạ Xuyên Khung gật đầu làm chủ thay cả nhóm: “Đi chứ.”Ryan nói: “Được, đuổi kịp anh.”Không ai trong mọi người muốn câu giờ nên lập tức đuổi kịp.Mọi người đã thành thạo cách thu thập Thiết Lê mộc, vì tránh dẫn cho tinh thú chú ý tới nên dọc theo đường đi mọi người đều im lặng không nói; cảnh giác được đề cao, tinh thần được nâng lên mười hai vạn lần, yên lặng tách ra bụi gai và lùm cây để tiến về phía trước.Quý Dữu nhẫn nại không đi kiểm tra khảm đao năng lượng của mình.Được nửa ngày.Ryan dừng bước rồi quay ra dặn dò: “Mọi người ở chỗ này đi, không nên đi sâu vào trong.
Lại đi tiếp thêm km nữa sẽ đến địa bàn của Ban Lan điệp, nếu vô tình xông vào mọi người không ứng phó được đâu.”Ban Lan điệp: Bướm sặc sỡ.Ban Lan điệp?Mọi người vừa nghe tới đã thi nhau hoảng sợ.Ryan nói tiếp: “Ban Lan điệp là tinh thú có tính quần cư nhưng chúng nó thích yên tĩnh, sau khi dừng một chỗ thì ít nhất cũng phải ở yên một đoạn thời gian nên sẽ không dễ dàng di chuyển, chỉ cần mọi người không tới gần chúng trong phạm vi m thì chúng sẽ không chủ động công kích.”Tạ Xuyên Khung, Tạ Linh Chi và Leah đều rất rõ, chỉ có Quý Dữu và lần đầu tiên nghe đến, nhưng cô có ký ức của nguyên chủ nên cũng biết Ban Lan điệp là một loại tinh thú cực kỳ đáng sợ..