Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

chương 139

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lam Kỳ Nhi có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Đông Phương Hiểu luôn rất ôn hòa, sao đột nhiên lại có thành kiến lớn như thế đối với Sơ Hạ chứ? Chẳng lẽ cô ấy biết được chuyện bí mật nào đó mà người khác không biết hay sao? Lãnh Tâm Nhiên lại không chú ý tới chyện này. Cô chỉ có chút cảm khái với sự thay đổi của Sơ Hạ. Lúc mới quen biết, còn cảm thấy đây là một cô nhóc đơn thuần đáng yêu, giờ lại biến thành như vậy, có loại cảm giác cảnh còn người mất. Trách không được rất nhiều người đều nói thời đại học là khoảng thời gian dễ dàng thay đổi một con người nhất. Hiện tại, chỉ mới khai giảng mấy tháng, đã có người thay đổi hoàn toàn, lời này thật đúng là không sai!

Việc này, chỉ hơn nổi lên chút gợn sóng trong lòng Lãnh Tâm Nhiên rồi sau đó liền biến đi. Cô vốn cũng không tiếp xúc nhiều với Sơ Hạ lắm. Trong ba nữ sinh ở phòng ngủ, lúc đầu cô có cảm tình với Đông Phương Hiểu trầm mặc ít lời nhất. Sự lạnh nhạt ung dung của cô ấy, xen giữa một đám sinh viên mới hấp tấp nỏng nảy, càng khiến cho sự lạnh nhạt bình tĩnh của cô ấy trở bên nổi bật. Người thứ hai chính là Lam Kỳ Nhi, cô nhìn trúng Lam Kỳ Nhi là vì sự ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng) của cô ấy trong kỳ huấn luyện quân sự. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của cô ấy quả thật không tệ, tuy rằng không tính là ưu tú, nhưng chí ít cũng đủ tư cách rồi.

Có một số người, tuy trong lòng kiêu ngạo, nhưng chỉ cần có người chứng minh được rằng mình ưu tú hơn họ, họ sẽ thu lại sự kiêu ngạo của mình mà trở nên vô cùng bé mọn, hoàn toàn thần phục người mạnh hơn mình kia.

Thật hiển nhiên, Lam Kỳ Nhi thuộc loại người này.

Hơn nữa, tuy rằng không bao lâu, nhưng cô cảm giác được rất rõ trong khoảng thời gian này tâm tình của Thẩm Quân có sự biến hóa. Chuyện bị người thân thiết nhất phản bội khiến cho mình trở thành hai bàn tay trắng là đả kích rất lớn đối với Thẩm Quân, từ sau khi tỉnh lại bắt đầu một lần nữa, tuy rằng ngoài mặt anh ta luôn tự tin thận trọng như thế, nhưng kỳ thật trong lòng anh ta vẫn bị một bóng đen che phủ. Mà giờ đây, bóng đen ấy đang chầm chậm tan đi, Lãnh Tâm Nhiên hy vọng, sự thay đổi này, là chuyện tốt.

"Tâm Nhiên?"

Sau khi hàng ghế trước truyền đến một trận huyên náo, một giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên.

Thấy thầy Văn Nhân bị từ chối vô số lần vẫn không hề nản lòng, Lam Kỳ Nhi không nhịn được nhìn anh ta bằng ánh mắt thán phục. Thân là giáo viên, theo đuổi sinh viên vốn đã là một việc làm rất nghiêm trọng, người có thể làm chuyện này, tuyệt đối là vô cùng kiên cường. Mà người trước mắt này, không chỉ làm ra chuyện như thế, mà còn tiếp tục kiên trì không tức không yếu lòng trước vô số lần bị từ chối.

Sự kiên định này, thật đúng là khiến cho người ta cảm động.

Trách không được nhiều người lại tức đến đỏ mắt. Dù sau, điều kiện của Văn Nhân Gia tốt như vậy, hành động của anh ta lại kinh người như thế, dựa theo quan điểm của một số nữ sinh đần độn, đó là lãng mạn và thâm tình. Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, mặt không đổi sắc đối mặt với ánh mắt thù hận của các nữ sinh trong lớp, chỉ là trong con ngươi đen láy lóe ra một tia tức giận. Người đàn ông này, thật đúng là không đến được Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định, da mặt thật dày mà! (Hoàng Hà là con sông dài thứ ở Trung Quốc)

Dường như không cảm giác được sự chán ghét của cô, Văn Nhân Gia lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Sao hôm nay em lại không tới lớp thế? Có phải tôi có chỗ nào không tốt cho nên em........"

"Thầy còn chưa chán sao?" Nếu là bình thường, chắc chắn Lãnh Tâm Nhiên đã không thèm nhìn anh ta. Nhưng mà hôm nay, đầu tiên là những người mình bảo vệ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại thêm chuyện của Huyết Ưng, đến bây giờ, tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cùng phiền chán. Cho nên trong tức thời không muốn đè nén cảm giác phản cảm này nữa, trực tiếp đứng dậy, căm tức nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt.

Sắc mặt Văn Nhân Gia cứng đờ, không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên xé nát thể diện của mình.

Tiếng ồn ào nghị luận và tiếng hít khí vào của những sinh viên xung quanh lại càng giống như những nắm tay đánh lên đầu anh ta, khiến cho khuôn mặt tươi cười của anht a càng ngày càng cứng ngắc, ánh mắt ôn nhu cũng dần trở nên âm lãnh.

"Tâm Nhiên em đang nói cái gì thế?"

Anh ta vẫn đang cười, nhưng Lam Kỳ Nhi nhìn thấy nụ cười của hắn lại theo bản năng mà run lên.

Nụ cười này quá lạnh lẽo quá u ám, khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

"Ra ngoài đi." Lãnh Tâm Nhiên không muốn tiếp tục đùa với anh ta nữa, lúc trước không tính toán với anh ta, là vì cảm thấy quá phiền phức, không cần thiết. Nhưng mà hiện tại, cái việc coi nhẹ này đã dẫn đến phiền toái vượt xa dự kiến của mình, cô cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Cô là một người không quen với việc có những hoa đào xoay quanh. Không phải thứ mình muốn, có nhiều đi nữa cũng chỉ dư thừa. Người cô muốn có, cũng đã có được, cô không có lòng tham, những người khác trong mắt cô đều là kẻ dư thừa mà thôi!

Đợi đến khi Văn Nhân Gia theo Lãnh Tâm Nhiên bước ra ngoài phòng học. Phòng học chìm vào trạng thái yên lặng lúc trước bỗng trở nên ồn ào trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bàn luận không ngừng, đoán xem Lãnh Tâm Nhiên kêu Văn Nhân Gia ra ngoài đến cùng là muốn làm gì.

Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy vẻ lo lắng.

Mà bên kia, Sơ Hạ bị Đông Phương Hiểu tát một cái, đang bụm mặt ngồi một chỗ, nhìn về phương hướng Lãnh Tâm Nhiên rời đi, lộ ra nụ cười khinh thường mà trào phúng. Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng đến góc hành lang mới dừng lại. Nơi đó, là vị trí yên tĩnh nhất trên hành lang. Vốn đang có người đứng nói chuyện ở đây, nhìn thấy bọn họ đi tới, cảm nhận được bầu không khí không bình thường, thì lập tức rời khỏi.

Đứng lại xoay người, mặt Lãnh Tâm Nhiên hướng về người đàn ông phía sau.

Ngoại trừ sự bất mãn của cô, Văn Nhân Gia quả thật là một người đàn ông rất có sức quyến rũ. Diện mạo tuấn tú, lúc mỉm cười thì khuôn mặt mang theo khí chất ôn hòa. Dáng người của anh ta cao lớn, mỗi một cử động đều mang theo sức quyến rũ độc đáo của riêng mình.

Một người đàn ông như vậy, nếu đứng trước mặt cô gái khác, chỉ sợ cho dù là nói lời lạnh lùng cũng sẽ khiến cho lòng cô ta nổi sóng, tim đập nhộn nhạo.

Đáng tiếc, người đang đứng lúc này là Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên không phải là một người lòng dạ sắt đá, cô là người hoàn toàn không có trái tim. Trước khi gặp được Dạ Mộc Thần, cô chưa từng nghĩ tới có sẽ có một ngày mình gặp được người đàn ông khiến cho mình rung động. Trong cuộc sống của cô, luôn chỉ có một mình Á Á. Hiện giờ, Á Á đã chết, người có thể chân chính đi vào lòng cô, chỉ có Dạ Mộc Thần!

Cho nên, sức quyến rũ hay sự hấp dẫn gì đó của Văn Nhân Gia, trong mắt Lãnh Tâm Nhiên đều chỉ như một tờ giấy trắng, không có chút tác dụng nào. Ngược lại, sự quấy rầy của Văn Nhân Gia lại khiến cô thấy phản cảm chán ghét,

"Tâm Nhiên, em muốn nói cái gì?"

Đối mặt với cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, Văn Nhân Gia lại thấy có chút hoảng hốt. Che giấu ý cười, sau đó chủ động mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.

"Rốt cuộc thầy là ai? Muốn làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.

Văn Nhân Gia sửng sốt, ngón tay đang định đỡ mắt kính dừng lại giữa không trung, hồi lâu sau mới cười khẽ: "Tâm Nhiên, em đang nói cái gì thế? Tôi là ai, không phải em đã biết rõ rồi sao? Đã học nhiều tiết như thế rồi, nếu em còn không có chút ấn tượng nào về tôi thì tôi đây thật quá thất bại rồi. Còn chuyện tôi muốn làm cái gì, tôi nghĩ tôi đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, tôi chỉ đang theo đuổi em thôi?"

"Mấy lời ngon tiếng ngọt đó của thầy vẫn nên giữ lại để lừa mấy cô gái không biết gì đi. Thân phận của thầy , thật sự chỉ là một giảng viên bình thường thôi sao?" Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nâng lên: " Phó hội trưởng hội Thương Minh của đại học Yến Kinh, thân phận này, chấn động hơn nhiều so với giảng viên của đại học Yến Kinh đó!" Nếu nói Văn Nhân Gia luôn luôn lạnh nhạt ung dung, đối với bất cứ chuyện gì đều nắm chắc được trong lòng bàn tay. Vậy thì lúc này đây, lớp mặt nạ hờ hững của anh ta xem như đã gặp phải sự thách thức nghiêm trọng. (Thương trong từ thương nghiệp, minh có nghĩa là liên kết)

Dấu hiệu của sự mỉm cười từ từ biến mất, triệt tiêu nụ cười của Văn Nhân Gia, mất đi vài phần ôn hòa, lại có thêm chút khí thế âm lãnh không thể xâm phạm. Tuy rằng không tính là khó coi, nhưng so với vẻ tao nhã trước kia thì xem như là cách biệt một trời một vực rồi. Có lẽ, đây là lý do tại sao anh ta luôn mang theo vẻ tươi cười, che giấu bản chất thật của mình.

Sau khi dại ra, Văn Nhân Gia khẽ thở dài, sau đó tháo mắt kính xuống, đặt vào túi áo khoác.

"Không nghĩ đến Tâm Nhiên còn lợi hại hơn tôi tưởng nha. Nhiều năm như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên có người vạch trần được thân phận thật sự của tôi. Phó hội trưởng hội Thương Minh, ha ha, thật là một cách xưng hô không tệ." Lãnh Tâm Nhiên cũng bắt đầu nghiêm túc. Về những tổ chức lớn của đại học Yến Kinh, trước mắt Lãnh Tâm Nhiên mới chỉ biết đến hai cái. Một là Huyết Ưng, mang tính chất của một tổ chức xã hội đen. Một cái khác, chính là hội Thương Minh của người trước mắt này.

Đại học Yến Kinh có hơn trăm năm lịch sử, mà thời gian hội Thương Minh tồn tại, cùng dài như đại học Yến Kinh vậy. Có thể nói, sự tồn tại của hội Thương Minh là nồng cốt của đại học Yến Kinh. Đại học Yến Kinh thành lập trong thời kỳ chiến loạn, lúc đó những sinh viên học thương mại kinh tế đã thành lập một tổ chức, mục đích là học tập những kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài để kéo quốc gia đi lên.

Hội Thương Minh trải qua trăm năm, đến hiện tại, có hơn một ngàn thành viên. Nó mạnh ở chỗ, những thành viên của nó không giàu thì quý hoặc là những thiên tài buôn bán tuyệt đỉnh. Ngưỡng cửa của Thương Minh cũng không phải người bình thường có thể bước vào được, chỉ riêng việc ở đại học phải dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành hơn một triệu nghiệp vụ cũng đã quét rớt không ít người. Huống chi sau khi gia nhập hội, trong một khoảng thời gian nhất định còn phải hoàng thành một mục tiêu nào đó. Những thứ này, tất cả đều có yêu cầu rất nghiêm ngặc. Cho nên, tuy rằng trăm năm qua chỉ có hơn một ngàn thành viên, nhưng mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử (con cưng của ông trời), thiên tài trong thiên tài.

Hơn nữa, Thương Minh vốn là một tổ chức có tính chất buôn bán, mỗi thành viên trong đó, đều là cao thủ tạo ra tài phú. Hiện tại những ông trùm trong nước, ít nhất là từng tốt nghiệp đại học Yến Kinh, rất nhiều người đều từng là thành viên của Thương Minh.

Một tổ chức như vậy, không chỉ lợi hại ở chỗ được truyền lại từ đời xưa, mà con có thế lực bao trùm. Xã hội thượng lưu vốn là một cái vòng tròn khép kín, rất nhiều người đều muốn chui vào vùng tròn đó, kết bạn với những người trong đó. Đó là một cái vòng tròn rất bài xích người ngoài, nhưng một khi bạn đã được những người trong vòng đó thừa nhận, vậy thì, ích lợi mà bạn có được, tuyệt đối không chỉ đơn giản ở thứ được đo đếm bằng "Tiền".

Người đàn ông khoác lớp áo giảng viên đại học trước mắt này, lại là phó hội trưởng đương nhiệm. Vậy thì, thân phận thật của anh ta, thật khiến cho người khác nghi ngờ.

"Tôi tỏ ý, Tâm Nhiên, tôi thật sự rất thưởng thức em, cũng không có ác ý gì. Aiz, sao em lại không tin thành ý của tôi chứ? Tôi cảm thấy biểu hiện của tôi đủ rõ ràng cũng đủ chân thành rồi."

Văn Nhân Gia nhún nhún vai, giọng điệu có chút ai oán. Lãnh Tâm Nhiên hờ hững nhìn anh ta: "Tôi không thích tiếp xúc với những người quanh co lòng vòng. Nếu không có việc gì, xin thầy đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Văn Nhân Gia thấy vô cùng ngạc nhiên. Lúc trước anh ta cảm thấy chỉ dựa vào thân phận giảng viên đại học Yến Kinh là đủ để làm nữ sinh năm một thần bí nhất trước mắt này rung động rồi. Nhưng kết quả sau đó lại chứng minh mình thất bại rồ. Không nghĩ tới, cô ấy cư nhiên còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình, lại còn biết cả chuyện của hội Thương Minh. Đã biết đến hội Thương Minh, chắc chắn sẽ biết thân phận phó hội trưởng hội Thương Minh này đại biểu cho cái gì, chỉ cần có quan hệ tốt với anh ta, vậy thì muốn làm chuyện lớn gì cũng sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Người bình thường đều sẽ không bỏ qua cho cơ hội tốt nghìn vàng khó cầu này, nhưng mà, người trước mắt này, chẳng những không muốn lôi kéo làm quen với mình, ngược lại còn có thái độ vô cùng phiền chán. Cô ấy ngu ngốc sao?

Đương nhiên là không. Vậy thì, đã không phải ngu ngốc, sao cô ấy lại bỏ qua cơ hội tốt đặt sẵn trước mặt như thế? Haha, thật sự là càng ngày càng ngạc nhiên mà! Đôi mắt màu xám lóe ra vẻ hài hước, Văn Nhân Gia cười: "Không hổ danh là người tôi nhìn trúng, quả nhiên không bình thường. Tâm Nhiên, thật sự là tôi càng ngày càng thích em rồi. Đương nhiên, tôi theo đuổi em là thật lòng. Chỉ là hôm nay, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em." Lãnh Tâm Nhiên nghe thế mới hơi chút nể mặt mà giương mắt lên.

"Đây là thiệp mời. Hằng năm đại học Yến Kinh có tổ chức một buổi gặp gỡ. Năm nay vừa khéo là do hội Thương Minh tổ chức, làm phó hội trưởng, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này để thiên vị giữ lại cho em một vé."

Văn Nhân Gia cười đến vô cùng đắc ý, giống nhưng anh ta đã làm được chuyện gì đó thông minh lắm vậy.

Lãnh Tâm Nhiên nhìn anh ta bằng nửa con mắt, khóe miệng giật giật, không tiếng động ném ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Bất quá, cô lại rất có hứng thú với buổi gặp gỡ này, dựa theo ý tứ của Văn Nhân Gia, đây là buổi gặp gỡ do đại học Yến Kinh tổ chức, không cho phép người ngoài tham gia. Nếu muốn khai thác thế lực cho riêng mình ở đại học Yến Kinh, vậy thì, quan trọng nhất, phải đi tìm hiểu xem đầm nước này đục đến mức nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, là nguyên tắc tác chiến vĩnh hằng!

Thấy Lãnh Tâm Nhiên không chút do dự đã nhận lấy thiệp mời, khóe miệng Văn Nhân Gia nâng lên: "Vậy thì, Tâm Nhiên, tôi mong tối thứ bảy này chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đúng rồi, đây là một bữa Party tương đối trang trọng, tôi nghĩ, hẳn là em sẽ không mặc quần jean áo thun gì đó đâu nhỉ. Haha, Tâm Nhiên mặc lễ phục dạ hội, thật đúng là khiến cho người ta chờ mong!"

Như là sợ Lãnh Tâm Nhiên tức giận, vừa nói xong những lời này Lãnh Tâm Nhiên liền xoay người rời đi. Chẳng qua là thoạt nhìn vô cùng đắc ý, còn vừa đi vừa cười, tiếng cười từ xa truyền đến, vô cùng chói tai.

Đợi đến khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ tươi cười trên mặt Văn Nhân Gia liền biến mất. Cầm lấy mắt kính trong túi ra, nhìn chằm chằm vào mắt kính, thì thào: "Sao mày lại hiếu kỳ với cô ấy như thế?"

Sau một lát, mới đeo kính vào một lần nữa.

Sau khi đeo kính vào, anh ta lại trở thành thầy giáo thần tượng tao nhã khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường điên cuồng, không còn là phó hội trưởng Thương Minh u ám am hiểu âm mưu dương mưu nữa rồi!

Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu cũng đang sốt ruột chờ đợi, đến khi nhìn thấy Văn Nhân Gia xuất hiện ở cửa phòng học, tâm tình vốn không tốt lại càng trở nên lo lắng. Mấy phút sau, Lãnh Tâm Nhiên cũng trầm mặt bước vào, chỉ là sau khi trở lại chỗ ngồi thì không hề hé răng, giống như đang rối rắm chuyện gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio