Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

chương 207: chân tướng rõ ràng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Học viện Tài chính xx thông báo học sinh mới Lãnh Tâm Nhiên bởi vì cuộc thi cuối kỳ nợ môn quá nhiều, bị trường học xử lấy cho thôi học!

Đây là đoạn tin tức thứ nhất Văn Nhân Gia đọc được. Đợi đến khi anh xem xong tất cả nội dung, tức giận thiếu chút nữa đập bể màn ảnh máy vi tính trước mặt!

Làm sao có thể?

Trên thông báo nói sinh viên mới Lãnh Tâm Nhiên trong kỳ thi cuối kỳ vì thi rớt bốn môn , bỏ thi một môn , trường học quyết định xử lý đuổi học.

Thi rớt bốn môn? Một môn bỏ thi?

Văn Nhân Gia tuyệt đối không tin loại chuyện như vậy. Anh cũng là thầy giáo giảng dạy ở lớp Lãnh Tâm Nhiên, và chấm bài thi của Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên đến lớp rất ít, vốn là anh còn muốn dựa vào điều này để đáng giá thành tích cuối kỳ, dù sao mục tiêu của cô là phát triển sự nghiệp của riêng mình , đối với thành tích học tập cũng không quá để ý.

Dù sao, một người, mặc kệ lợi hại dường nào,thì sức lực cũng có hạn. Theo hiểu biết của anh về Lãnh Tâm Nhiên, mười tám tuổi, biết tiếng N, chơi bóng rổ cực kỳ lợi hại, am hiểu máy vi tính, đã mở mấy công ty, bản lĩnh dường như rất không tệ. Người như vậy, am hiểu quá nhiều thứ, nhất định sẽ có khuyết điểm . Anh nghĩ, khuyết điểm của Lãnh Tâm Nhiên, là ở việc học của cô. Từ thành phố C, cô ấy lấy thân phận thủ khoa để vào Yến Đại thì không thể giả, nhưng dù sao cũng là thành tích hồi cấp ba . Ở trường trung học ,dù như thế nào, khi đi học cô nhất định sẽ có nghe giảng , tự nhiên việc học sẽ là quan trọng nhất. Nhưng là hiện tại, tâm tư của cô căn bản không để ở việc học, đoán chừng, chính là chỉ học để lấy cái bằng đại học.

Văn Nhân Gia vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi xem bài thi của Lãnh Tâm Nhiên. Chữ viết theo kiểu chữ Lệ ( kiểu chữ thời nhà Hán )nhẹ nhàng khỏe khoắn lưu loát , nội dung mạch lạc lý luận chặt chẽ quyết đoán, bao quát kiến thức trọng tâm, làm cho anh thật sự bất ngờ. Mặc dù vẫn còn nhiều chỗ chưa mạch lạc, nhưng là do một sinh viên năm nhất vừa nhập học nửa năm có thể làm được thế thì đã quá sức tưởng tượng nổi. Nếu như đây là bài thi của người khác anh nhất định cho điểm cao nhất . Nhưng vì đối phương là Lãnh Tâm Nhiên, nghĩ đến cô ấy thời gian lên lớp ít đến tệ hại, Văn Nhân Gia quyết định chỉ cho điểm.

Môn lý luận tài chính có thể thi đạt điểm, làm sao có thể sẽ nợ môn?

Giống như bất kỳ người nào đã biết Lãnh Tâm Nhiên, phản ứng đầu tiên của Văn Nhân Gia là chuyện này nhất định có nhầm lẫn chỗ nào rồi.

Chuyện như vậy, Lãnh Tâm Nhiên có thể hoàn toàn dựa vào chính mình giải quyết.

Tin tức một học sinh mới ở Yến Đại nợ môn quá nhiều bị đuổi học học sinh lan truyền rất nhanh. Đây được coi là một chuyện vô cùng ly kỳ ở Yến Đại, cho nên tốc độ truyền đi cực nhanh , trên tất cả phương tiện thông tin trong trường đều dề cập đến. Thậm chí còn có người trực tiếp gọi điện thoại cho bạn học thông báo tin tức này.

Và dĩ nhiên Lãnh Tâm Nhiên lại trở thành tiêu đểm cho mọi người nhìn chăm chăm.

Nhiều người thì sức mạnh lớn, sau khi tin tức được truyền ra, lập tức liền có người đem tất cả tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên đăng lên diễn đàn trường. Dĩ nhiên, những tài liệu này chủ yếu đều là sau khi cô nhập học Yến Đại.

Vị bạn học nhiệt tình này còn đặc biệt tạo một chuyên đề bằng hình ảnh hẳn hoi về Lãnh Tâm Nhiên.

Sinh viên đại học năm nhất trong khóa học quân sự đối kháng cùng huấn luyện viên!

Trong Đại hội giao lưu Học Sinh hội với nước N giành thắng lợi toàn đoàn!

Trận bóng rổ giữa hai nước xuất hiện nữ vương bóng rổ!

Thành lập xã đoàn King!

Cũng không biết bạn học này làm sao tìm được rất nhiều hình ảnh và cả video clip , tóm lại đem tư liệu về Lãnh Tâm Nhiên đều chỉnh lý một cách rõ ràng .

Sau khi chuyên đề này xuất hiện trên diễn đàn nhận được vô số bình luận .

Số người vào bình luận đạt được mức kỷ lục truy cập, chuyên đề trở thành đề tài nóng hổi nhất trên diễn đàn trường

Bên trong chuyên đều là ảnh và video clip về hoạt động của Lãnh Tâm Nhiên, trong đó còn có một ít là ảnh những người bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên.

Kể cả chuyện đánh nhau với Phượng Lệ, sinh viên hệ vũ đạo ở thư viện, lúc đang học bị cảnh sát mang đi, mấy ngày sau Phượng Lệ nghỉ học, còn Lãnh Tâm Nhiên vẫn bình an vô sự tiếp tục đi học cũng được nhắc lại lần nữa một cách rõ ràng chi tiết.

Chỉ là, trong số người bình luận không phải ai cũng ủng hộ cô, cũng có người lên tiếng chỉ trích nói xiên nói xỏ. Nhưng chỉ cần có một bình luận như thế xuất hiện lập tức bị hàng loạt bình luận khác liên tiếp kéo xuống dưới như chưa từng xuất hiện trên diễn đàn. Chọc nhiều người tức giận hậu quả tuyệt đối không có kết quả tốt .

Kết quả là, dưới tình huống này, ở Yến Đại, sự kiện về Lãnh Tâm Nhiên thật sự tạo nên sự phản đối dữ dội của các sinh viên!

Ngu ngốc!

Giống như trên +!

Giống như trên +!

Giống như trên +!

Liên tiếp những bình luận tức giận cứ kéo dài không ngừng, lập tức trở thành chuyên đề được nhiều người truy cập nhất.

Còn có vô số sinh viên ủng hộ Tâm Nhiên , để lại cả mã số sinh viên của mình , tóm lại, chuyên đề vừ được mở ra lập tức thu hút được toàn bộ sự chú ý ở Yến Đại.

"Triệu Nghị, cái này là cậu làm phải không?"

Lăng Vũ lại gần, nhìn Triệu Nghị đang chăm chú vào màn hình máy vi tính , cười híp cả mắt , vui vẻ nói.

Triệu Nghị không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, những người này quá nhàm chán. Mặc dù nữ vương nói cậu ấy có thể tự xử lý việc này, nhưng mình vẫn suy nghĩ muốn làm một chút gì đó . Huống chi, hiện tại Kinh đang thời kỳ phát triển, rất cần người tài nha. Tạo một đề tài lớn như vậy còn có thể hấp dẫn không ít người tới King đấy. Cái này gọi là một mũi tên bắn trúng hai con chim!"

Lăng Vũ cười càng tươi hơn: "Tớ nói mà có thể làm chuyện như vậy nhất định là cậu. Đúng rồi, mình thấy phía dưới có nhiều người nói xấu sư phụ, tớ cảm thấy chúng ta phải cho bọn họ một chút giáo huấn, để cho bọn họ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Không thể không nói về mặt tính kế người khác Triệu Nghị và Lăng Vũ thật rất giống nhau, Lăng Vũ vừa mới nói xong, Triệu Nghị liền hắc hắc cười xấu xa: "Yên tâm đi, chuyện này mình sớm làm rồi. Thật ra thì cũng không có làm gì, chỉ ghé thăm máy tính của bọn họ một chút, chẳng hạn như mấy phim XXX mà họ cố giấu kỹ sẽ phải lập tức biến thành Kim Cương Hồ Lô Oa!" ( phim gì thì tự hiểu ha….phi lễ không nói ra …)

Bên này, cô Vương và viện trưởng Ngô Thăng cũng đồng thời nhận được tin tức đó.

Ngô Thăng lập tức gọi thầy chủ nhiệm khoa Hoàng Quý vào phòng làm việc của mình. Hoàng Quý tuổi hơn bốn mươi, cũng được xem là một giảng viên tốt được mọi người kính trọng. Ông ta có dáng người bình thường, cao khoảng một mét bảy, chủ yếu là không có bụng bia cũng không có hói đầu, mặc âu phục, đi giày Tây, thoạt nhìn không giống một giảng viên đại học mà giống một ông chủ công ty hơn. Nếu so với ông thì viện trưởng Ngô Thăng kém hơn rất nhiều. Ngô Thăng đã năm mươi mấy tuổi, cả người gầy đến chỉ còn da bọc xương, da vẻ vàng vọt , chỉ có cặp mắt kia ẩn chứa sự cơ trí.

"Viện trưởng, ngài tìm tôi!" Dù Hoàng Quý có Đông Phương gia chống đỡ, nhưng trước mặt viện trưởng Ngô Thăng, vẫn duy trì thái độ cung kính, có chút không dám bất kính. Ngô Thăng mấy năm nữa sẽ về hưu, về sau nhất định là trực tiếp đi vào chính trường. Huống chi thực lực của ông ta cũng rất mạnh nếu không sẽ không lên làm được viện trưởng.

Ngô Thăng vẫn còn đang đọc tin tức, nghe được âm thanh Hoàng Quý tiến vào cũng không thèm chú ý tới, mấy phút sau ông mới ngẩng đầu lên: "Nghe nói học viện chúng ta có một sinh viên bởi vì nợ môn quá nhiều mà bị đuổi học, chuyện này là sao? Tại sao chuyện này tôi hoàn toàn không biết, hiện tại tin này cũng đăng lên trang web trường rồi?"

Hoàng Quý đã sớm biết viện trưởng sẽ biết chuyện này, nhưng lúc nghe giọng nói lạnh lẽo có phần cứng rắn của ông ta trong lòng chợt động, mấy lí do đã nghĩ ra trước khi tới đây trong nháy mắt cũng quên sạch nhất thời không nói được gì.

Rối rắm thật lâu, nhưng dù sao cũng là người từng trải, ông vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh : "Chuyện này, tôi đã thông báo lên nhà trường. Yến Đại chúng ta từ lúc thành lập đến nay đã qua nhiều năm như vậy, thành tích học tập luôn rất tốt, được xếp là đại học đứng đầu cả nước. Nhưng sinh viên này lại thi rớt nhiều môn như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra ở trường chúng ta. Cho nên, vì duy trì thành tích của trường đồng thời cũng để răn đe các sinh viên khác, mới quyết định xử phạt cho thôi học đối với sinh viên này ."

Hoàng Quý vừa nói xong, Ngô Thăng cười lạnh nhạt: "Ý của thầy là, thầy đã lên báo nhà trường?"

Hoàng Quý ngước mắt nhìn viện trưởng, vẻ mặt vẫn trước sau như một không biểu hiện thái độ gì , cho nên không thể đoán suy nghĩ của viện trưởng, cuối cùng ông vẫn dứt khoát gật đầu một cái: "Đúng vậy. Lần này tôi đến, chính là chuẩn bị báo cáo với viện trưởng chuyện này, tài liệu cũng đã ở sửa sang lại. Chờ hoàn tất hồ sơ sẽ đưa lên đây."

"Bộp!"

Một xấp tài liệu bị đập lên bàn, phát ra một tiếng vang lớn. Hoàng Quý thấy viện trưởng bất thình lình giận dữ làm cho giật mình, định thần lại, phát hiện viện trưởng đã giận đến mức nổi cả gân xanh trên cổ.

"Hoàng Quý, chuyện này, thầy tốt nhất nên giải thích rõ ràng cho tôi! Tôi còn chưa về hưu đâu, hiện tại Ngô Thăng tôi vẫn còn là viện trưởng học viện kinh tế này, chuyện lớn như vậy thầy cư nhiên trực tiếp bỏ qua tôi , trực tiếp báo lên nhà trường là có ý gì? Làm như tôi đã chết rồi sao? Ai cho thầy quyền làm như thế?"

Hoàng Quý bị bộ dáng tức giận của viện trưởng làm cho kinh sợ. Thật ra thì, bình thường những chuyện như vậy ở học viện, thành tích của sinh viên căn bản là do ông quản lý, Ngô Thăng đều không hỏi qua. Nhưng là giống như bây giờ, chuyện có chút kỳ quái.

Chẳng lẽ Lãnh Tâm Nhiên thật có quan hệ gì với viện trưởng? Nhớ tới ngày đó nhận được điện thoại nói trên tờ đơn của sinh viên này có chữ ký của viện trưởng, hoàng Quý bắt đầu cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng ông biết, chuyện lần này, ông không có quyền cự tuyệt. Tất cả mọi thứ ông đang có đều do Đông Phương gia mang cho, đây là chuyện đầu tiên đại tiểu thư Đông Phương gia giao cho, nếu làm không xong, về sau muốn lấy được tin tưởng của bọn họ, đó là tuyệt đối không thể làm được.

Nghĩ tới đây, Hoàng Quý vốn đang cúi thấp đầu rồi lập tức ngẩng lên, giọng nói cũng trở nên mạnh hơn: "Viện trưởng, chuyện này là do tôi sơ sót. Chỉ là, sinh viên này do tôi phụ trách. Thành tích cuối kỳ của sinh viên đều do tôi báo cáo trực tiếp cùng lãnh đạo nhà trường, cho nên chuyện lần này không có kịp thời báo với viện trưởng, là lỗi của tôi. Nhưng là xin viện trưởng tin tưởng, tôi thật sự không có ý bỏ qua báo cáo với viện trưởng, nếu không tôi cũng không vội vàng sắp xếp tư liêu đưa tới đây cho viện trưởng”.

Hoàng Quý lúc này bỗng nói năng một cách lí lẽ hùng hồn .

Đối với lí lẽ giải thích của Hoàng Quý, Ngô Thăng cũng không giận ngược lại chỉ cười: "Ý của thầy là nói, tôi hiện tại chỉ trích thầy, là cố tình gây sự ,là vượt quyền,xen vào việc của người khác sao? Vậy tôi cũng muốn hỏi một chút, tại sao sinh viên kia đã làm thủ tục xin phúc khảo bài thi lại bị cự tuyệt? Nói là trường học quy định phải đợi nhập học lại trong vòng hai tuần mới có thể xin phúc khảo, bây giờ thì sao, không để cho sinh viên xin phúc khảo, lại trực tiếp ra quyết định xử lý, làm thật tốt, để đối phó với một sinh viên còn dùng cả chiêu tiền trảm hậu tấu này? Hoàng Quý, những năm này, thầy thật đúng là học được không ít thứ nha!"

Hoàng Quý nghe viện trưởng nói mà đổ mồ hôi hột. Ông nghĩ chuyện này chả có gì lớn lao sẽ dễ dàng giải quyết nhưng không ngờ làm cho viện trưởng giận đến tím mặt.

"Viện trưởng, chuyện này là chúng tôi sơ sót. Nhưng bảng điểm đã có rồi, đem thông báo chính thức cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Nhưng do chuyện này có chút nghiêm trọng sợ ảnh hưởng đến nhà trường nên chúng tôi mới xử lý có hơi vội vàng.”

Hoàng Quý trưng ra vẻ mặt thừa nhận sai lầm, nhưng vấn đề sai lầm cũng không phải là trọng điểm, hoàn toàn là tránh nặng tìm nhẹ, muốn chuyện này cứ như vậy là xong.

Ngô Thăng làm sao không nhìn ra tính toán của ông, nhưng ông cũng không tính cùng ông ta tiếp tục dây dưa. Dù sao, khiển trách cái gì ông cũng đã làm rồi, chuyện kế tiếp, không phải ông có thể quản được. Chính ông cũng không ngờ nha đầu kia lại là học trò bên người của thầy Trương. Người như vậy mà thi rớt nhiều môn mà bị cho thôi học? Nói giỡn, đây là chuyện nực cười đến chừng nào và tuyệt đối không thể xảy ra!

Lúc nhìn thấy Hoàng Quý còn đang len lén quan sát thái độ của mình, Ngô Thăng đột nhiên đứng lên, dùng ánh mắt đồng tình cùng thương hại nhìn ông ta một cái, sau đó mới ngẩng đầu nói "Chuyện này đã làm mọi người chú ý. Được rồi, bây giờ thầy đi đón người với tôi, hiệu trưởng nói muốn tự mình xử lý chuyện này.”

Lời này vừa nói ra, Hoàng Quý bị kinh sợ đến chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, mở to hai mắt tràn đầy không dám tin: "Viện trưởng, thầy nói cái gì? Hiệu trưởng? Hiệu trưởng muốn đích thân điều tra chuyện này? Đây chỉ là một chuyện bình thường, làm sao lại kinh động đến hiện trưởng đây?" Nghe giọng điệu này, chuyện này hình như đã gây ra náo động lớn rồi!

Hoàng Quý cảm giác tim mình cũng muốn ngưng đập. Trong đầu liền nghĩ tới đầu tiên là gọi điện thoại cho Diêu thư ký, nhưng hiện tại ông đã hoàn toàn bị kinh sợ đến ngu ngốc, căn bản không biết gì nên làm gì mới phải.

Xem ra, nữ sinh tên gọi Lãnh Tâm Nhiên này không phải là người bình thường. Có thể để cho đại tiểu thư hạ lệnh đối phó, có thể là người bình thường sao? Chẳng lẽ lại là đại tiểu thư gia tộc nào khác? Trời ạ, tại sao những nhân vật lớn kia muốn bắt bọn họ làm con cờ?

Mặc kệ ông nghĩ như thế nào, bây giờ ông cũng chỉ có thể đi theo Ngô Thăng đi nghênh đón hiệu trưởng. Nếu như nói đối mặt viện trưởng Ngô Thăng ông còn có dũng khí lấy can đảm hơi chống đỡ một hồi, nhưng chống đối với hiệu trưởng, ông chỉ còn đường chết.

Đi tới lầu dưới, Hoàng Quý liếc mắt liền thấy một người đang đứng trong đám người là thư ký hiệu trưởng Lý Chí Dương, tìm mấy lần cũng không tìm được bóng dáng của hiệu trưởng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù thư ký Lý Chí Dương ở trình độ nhất định có thể trực tiếp đại biểu cho hiệu trưởng. Nhưng là chỉ cần không có hiệu trưởng không ở nơi này, mọi sự thì có thể thương lượng. Nhưng Hoàng Quý cũng chú ý tới, trừ Lý Chí Dương, còn có một nữ sinh tóc dài , đại khái mười bảy mười tám tuổi, đứng ở đó, cả người tản mát ra lạnh lẽo như cảnh cáo người khác chớ đến gần.

" Lý thư ký."

Thấy Lý Chí Dương, Ngô Thăng tiến lên mỉm cười chào hỏi.

Gương mặt Lý Chí Dương vốn không có biểu hiện gì, nhìn thấy Ngô Thăng đi tới lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười: "Viện trưởng Ngô, đã lâu không gặp. Lúc này lại quấy rầy thầy, thật có lỗi."

Ngô Thăng vội vàng khoát tay liên tiếp: "Lý thư ký đây là muốn để tôi xấu hổ mà. Chuyện này vốn là do chúng tôi làm việc có sơ sót, hiện tại để Lý thư ký phải tự mình đến chỉ đạo công việc, vì vậy người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng."

Hai người cứ như vậy chào hỏi nhau, Ngô Thăng liền giới thiệu Hoàng Quý nãy giờ vẫn đứng sau lưng mình: "Vị này là chủ nhiệm phòng giáo vụ của học viện chúng ta Hoàng Quý, Lý thư ký hẳn là đã gặp qua."

Hoàng Quý vội vàng đứng ra chào "Lý thư ký ngài khỏe chứ."

Lý Chí Dương chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta một cái , cũng không nói lời nào.

Chuyện tiếp theo làm cho Hoàng Quý như bị ném vào hầm bang làm cả người lạnh thấu xương, Lý Chí Dương không có lập tức tiến lên, mà là xoay người nhìn về phía bên cạnh, giọng nói vô cùng cung kính đối với một ông lão mà nãy giờ ông ta vẫn không hề để ý tới: "Thầy Trương, người xem. . . . . ."

Hoàng Quý đôi mắt mở thật to – thầy Trương? Chẳng lẽ là. . . . . .

Ở Yến Đại, không ai không biết thầy Trương . Nhưng hiện tại thầy Trương gần như là rất ít xuất hiện, mặc dù vẫn còn ở Yến Đại, những người đến tìm thầy vẫn rất nhiều, nhưng thầy căn bản là không tiếp khách . Lâu dài như thế, hiệu trưởng Yến Đại liền trực tiếp ra lệnh không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy cuộc sống tuổi già của ông. Hoàng Quý tới Yến Đại đã vài chục năm, trước kia cũng từng gặp qua thầy Trương mấy lần, nhưng mỗi lần đều là nhìn xa xa, hơn nữa hiện tại ông đang lo lắng không yên nên không có chú ý, tới bây giờ, mới nhìn thấy ông lão nãy giờ vẫn đứng im lặng từ đầu tới cuối chính là “Thái Đẩu”() của Yến Đại – thầy Trương!

() chỉ ngôi sao sáng

"Thầy Trương, ngài khỏe chứ! Thầy gần đây thân thể vẫn an khang?"Ngô Thăng dĩ nhiên là thấy thầy Trương rồi. Nhưng so với Hoàng Quý, thì ông bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông cũng đoán biết hôm nay sẽ có một nhân vật quan trọng đến đây, khi biết quan hệ Lãnh Tâm Nhiên và thầy Trương, cho nên đối với hiện tại cũng không quá bất ngờ. Chỉ là Lý thư ký còn chưa nói, ông cũng không tiện trực tiếp đi qua chào hỏi thầy Trương . Hiện tại Lý thư ký đã lên tiếng, liền vội vàng tới đây thăm hỏi.

Thầy Trương năm nay đã , đã sớm đến tuổi về hưu, cũng có thể nói là trưởng bối của Ngô Thăng.

Thầy Trương vẫn không nói lời nào, đối với người ngoài, gương mặt của ông vẫn là nghiêm túc. Cặp mắt sáng quắc kia trải qua năm tháng vẫn lấp lánh có hồn ẩn chứa sự thông tuệ ( thông minh + trí tuệ ), nhìn chằm chằm về phía trước, xem ra tinh thần rất tốt, hoàn toàn không giống với một ông lão đã bảy mươi tuổi.

"Tiểu Thăng à, cái chức viện trưởng này, thầy làm thật tốt nha!”

Thầy Trương bình thản nói trên gương mặt cũng không có biểu hiện gì. Nụ cười trên mặt Ngô Thăng bỗng trở nên cứng đờ, chứ nói chi Hoàng Quý đứng phía sau ông, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

Cảm giác được thầy Trương đang tức giận, Ngô Thăng cũng chỉ có thể cố nặn ra nụ cười lấy lòng, tự trách nói: "Thầy Trương, chuyện này, là do tôi quản lý thất trách, đợi khi giải quyết xong chuyện này, tôi nhất định sẽ tự kiểm điểm rút kinh nghiệm để làm tốt công việc của mình , để các sinh viên yên tâm học tập."

"Vậy thì làm đi."

Thầy Trương vẻ mặt vẫn lạnh như băng, khí thế của ông không giận mà uy, chỉ là giọng nói nhàn nhạt, liền khiến mọi người phải hoảng sợ, ngay cả thư ký Lý Chí Dương bên người ông cũng không dám có lời phản bác.

Lúc này, cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo đứng bên cạnh thầy Trương, chỉ thấy cô thân mật kéo cánh tay thầy Trương , ánh mắt ông khi nhìn cô lại rất hiền lành, cả giọng nói cũng ôn hòa rất nhiều: "Nha đầu đừng lo lắng, ông nội sẽ lấy lại công đạo cho con!"

Lãnh Tâm Nhiên chỉ cười nhạt mà không nói, cười như không cười nhìn Hoàng Quý đứng bên kia đang run rẩy, tiếp theo liền cùng thầyTrương trực tiếp đi đến phòng giáo vụ.

"Hoàng chủ nhiệm? Viện trưởng?"

Người trực ở trong phòng, đầu tiên là nhìn thấy Hoàng Quý, tiếp đó lại thấy viện trưởng Ngô Thăng, không để ý tới cái khác liền lập tức tiến lên chào hỏi.

Thấy người nọ, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên lại tăng thêm một chút. Ha ha, thật đúng là quá khéo rồi, vừa lúc mọi người đến đông đủ! Không tệ, người đang trực ở trong phòng làm việc, chính là thầy giáo đã cự tuyệt đơn xin phúc khảo của Lãnh Tâm Nhiên.

"Ha ha, chào thầy Đặng. Chúng tôi lần này là tới đây cùng với trường học kiểm tra công việc. Bởi vì trường học chúng ta hai ngày nay xảy ra một chuyện rất trọng đại, nhưng viện trưởng tôi lại là người nhận được tin tức cuối cùng. Do tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cho nên liền theo lãnh đạo trường học cùng tới đây để làm rõ chân tướng sự việc này."

Dưới tình huống này, Hoàng Quý không có tư cách chen vào nói , Lý Chí Dương và thầy Trương dĩ nhiên là không tự chủ động mở miệng, chỉ có Ngô thăng đứng ra mở lời trước.

Đặng Hải đã sớm chú ý tới thái độ khác thường của chủ nhiệm ,bình thường vẻ mặt luôn là tươi cười đắc ý còn hiện giờ thì nét mặt cứ như chết cha chết mẹ, nhưng ông không đoán ra chuyện gì có thể làm cho chủ nhiệm trở thành như vậy. Lúc nghe viện trưởng nói xong trong lòng ông vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng khi ông nhìn theo ánh mắt viện trưởng đang hướng đến một ông lão vẻ mặt rất nghiêm túc mà cô gái đang đứng bên cạnh ông ta khiến ông giật cả mình trừng to hai mắt. Trong lòng cũng mơ hồ đoán được chuyện gì rồi, lập tức nhìn về phía chủ nhiệm như muốn chứng thực suy đoán của mình, khi thấy vẻ mặt hoảng sợ của đối phương thì trở nên ngây dại , tâm như tro tàn .

"Thầy Đặng, chúng tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Chuyện chúng tôi muốn điều tra là sự việc một sinh viên năm nhất thi rớt bốn môn và bỏ thi một môn. Hiện tại làm phiền thầy đem bài thi của sinh viên kia ra đây, còn có danh sách giảng viên tham gia chấm bài , chúng tôi muốn kiểm tra lại lần nữa. Chuyện này, nhất định phải được kiểm tra nghiêm túc."

Đặng Hải lúc này nào còn dám giãy giụa, ông biết lần này sẽ gặp nạn rồi. Nhưng là trong lòng vẫn ôm hy vọng xuất hiện điều bất ngờ, có thề tai qua nạn khỏi. Phòng Giáo vụ có hai phòng , một phòng dùng để làm việc, một phòng khác dùng để chứa hồ sơ của tất cả sinh viên trong trường. Đặng Hải tốn hơn mười phút để tìm được chỗ để bài thi của lớp Lãnh Tâm Nhiên, sau đó lật từng chồng ra mới tìm được bài thi của Lãnh Tâm Nhiên.

Cuối cùng tìm được, là bảy bài thi, bởi vì trong đó có một môn bị ghi là bỏ thi nên sẽ không có bài thi .

"Viện trưởng, đây là bài thi của Lãnh Tâm Nhiên." Đặng Hải lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nhìn chủ nhiệm đứng ở bên cạnh, đang buồn bực không lên tiếng, nhỏ giọng nói.

Ngô Thăng và Lý thư ký đều trước tiên nhìn về phía thầy Trương. Thầy Trương tiến lên, cầm lên mấy tờ bài thi bắt đầu xem. Tổng cộng có bảy bài thi, nhưng lại chia làm hai bên khác nhau một trời một vực. Trong đó, ba bài thi không có dấu mực đỏ sửa lỗi nào, chỉ có ở ghi điểm viết tổng số điểm, theo thứ tự là , , . Mà ở bốn bài thi còn lại, đầy mực đỏ khoanh tròn gạch chéo trong bài làm,cả bốn bài đều chỉ đạt được hơn năm mươi điểm.

Thầy Trương lật từng tờ một xem tất cả bài thi, Ngô Thăng cũng ở một bên liếc nhìn. Ông cũng học ngành tài chính, cho nên đối với những dề thi này cũng tương đối hiểu rõ. Hai người đầu tiên nhìn đều là ba bài thi đạt điểm rất cao này, nhìn bài làm lí luận chặt chẽ sâu sắc, giải thích rõ ràng kết hợp với dẫn chứng thực tiễn , hai người đều không hẹn mà cùng gật đầu, trên mặt là nụ cười hài lòng.

Vậy mà, khi xem tiếp mấy bài thi còn lại thì vẻ mặt hai người lập tức thay đổi. Chân mày càng nhíu thật chặt, nhìn ánh mắt nhìn bài thi cứ như là nhìn kẻ thù của mình.

Người chung quanh đều im lặng nhìn chằm chằm hai người, Đặng Hải và Hoàng Quý vô cùng khẩn trương đến muốn không thở nổi, nín thở chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức quan trọng nào.

Hai người kia đều rất nghiêm túc xem bài thi. Sau khi xem xét xong tất cả, thầy Trương và Ngô Thăng cùng nhíu chặt chân mày, trên mặt đều tràn đầy nghi ngờ.

Này bảy bài thi, chữ viết là cùng một người , nhưng cách hành văn và lí luận lại hoàn toàn khác nhau. Trong đó có ba bài thi điểm cao đều lập luận phân tích rất sâu sắc, thành thục lão luyện, đến bọn họ cũng phải gật đầu khen ngợi . Nhưng bốn bài còn lại, thì hoàn toàn chỉ nói hưu nói vượn ở rất nhiều đề mục, nâng cao quan điểm cá nhân lên, diễn đạt lung tung không trúng trọng tâm, không hề ăn khớp với những kiến thức cơ bản.

Hai loại bài thi lại khác nhau xa như thế, có thể do một người làm sao?

Hai người nhíu mày suy nghĩ, trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Đặng Hải và Hoàng Quý thấy tình hình trước mắt, liếc nhau một cái, lén thở phào nhẹ nhõm, trong mắt đều chứa ý cười hả hê.

Thật lâu sau, thầy Trương mới ngẩng đầu lên, trực tiếp nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Nha đầu, con qua đây nhìn một chút. Đây có phải bài thi của con không?" Lãnh Tâm Nhiên nãy giờ vẫn im lặng quan sát, thấy nét mặt thầy Trương và viện trưởng khác thường liền biết nhất định có chuyện không tốt rồi, nhưng cô cũng không vì thế mà khẩn trương, cô tin chỉ cần là lừa gạt, nhất định là sẽ lưu lại dấu vết . Nghe thầy Trương gọi, cô lập tức đi qua, cầm bài thi lên xem .

Rất nhanh, cô liền khẳng định, bảy bài thi này, chỉ có ba bài là của cô làm nộp lên trong kỳ thi, bốn bài thi còn lại , mặc dù chữ viết rất giống của cô, nhưng cô rất khẳng định, đây không phải là bài thi của cô. Ánh mắt cô như có như không liếc nhìn hướng nào đó.

Hoàng Quý thấy ba người đều im lặng, lá gan lập tức lớn hơn. Lúc đầu đúng là ông có hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại, bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng , chính bọn họ còn nhìn không ra cái gì huống chi là người khác nên không cần thiết phải sợ, lúc này thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh cũng thả lỏng, cả người lại khôi phục dáng vẻ dương dương tự đắc thường ngày.

"Thầy Trương, viện trưởng, thật ra thì khi giáo viên nộp lại những bài thi này chúng tôi cũng sẽ kiểm tra một lần. Lúc ấy cũng thẩm tra đối chiếu qua, em sinh viên này thật sự thi không đủ điểm nhiều môn như vậy. Thật ra thì nếu như giáo viên chấm bài không phải còn châm chước thì điểm số cũng không được như thế. Cho nên, cá nhân tôi cảm thấy, chuyện cho sinh viên này thôi học là hoàn toàn chính xác , không có ẩn tình gì."

Hoàng Quý khi nói cố tình nhấn mạnh thêm, ông bây giờ đã khẳng định, chuyện này, bọn họ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Hiện tại, dù có tra xét cỡ nào cũng không thể tìm ra bất kỳ sơ hở gì, nói cách khác ông có thể hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao xuống một cách gọn gàng .

Thầy Trương vẫn là vẻ mặt khó hiểu. Thực lực của Tâm Nhiên ông rất rõ, bốn bài thi này, căn bản không phải là phong cách của cô, theo tính tình của cô, dù không nắm rõ câu trả lời, cô cũng không viết ra những câu từ hỗn loạn như vậy. Hoặc là sẽ nộp giấy trắng chứ nhất quyết không làm ra bài thi thế này.

Nhưng hiện tại chuyện gì xảy ra đây? So chữ viết đều là giống nhau. Còn nội dung ngoại trừ cách lập luận phân tích là khác nhau hoàn toàn , ngoài ra không tìm được bất kỳ điểm gì khác thường.

Ngô Thăng cũng đầy bụng câu hỏi. Thấy thầy Trương nhìn Lãnh Tâm Nhiên, ông cũng nhìn theo. Lúc này ông phát hiện, cô gái này, trong tình huống căng thẳng này vẫn giữ được tỉnh táo. Thật đáng khâm phục.

"Nha đầu. . . . . ." Thấy Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhìn chăm chú vào bài thi không nói lời nào, thầy Trương nhẹ giọng kêu một tiếng.

Mọi người ở đang chờ ông đưa ra kết luận cuối cùng đây. Lãnh Tâm Nhiên vẫn nghiêm túc xem bài thi, cô thật không ngờ, tốc độ của đối phương cư nhiên nhanh như vậy, không chỉ có đem tin tức đăng lên website trường, lại còn tìm người ngụy tạo bài thi của cô. Chỉ là, thật sự không để lại dấu vết gì sao? Cô không tin! Nhất định phải còn lưu lại dấu vết, suy tính càng toàn diện, lại càng dễ dàng để lại sơ hở. Cô cầm bốn bài thi tỉ mỉ nhìn, nghe thầy Trương kêu mình cũng chưa vội trả lời. Nhưng cũng trong lúc đó, trong đầu cô lóe lên ý tưởng, khoé môi khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười nhàn nhạt .

Vừa nhìn thấy nụ cười này, vẻ mặt căng thẳng của thầy Trương cũng buông lỏng theo. Ông rất hiểu Lãnh Tâm Nhiên, nha đầu đã tìm được điều gì rồi. Chỉ là, nghĩ đến mình cư nhiên cũng không nhìn ra được dấu vết gì, thầy Trương trong lòng cũng hơi chút buồn bực, ánh mắt càng thêm trở nên sắc bén, làm người khác phải sợ hãi.

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhã xoay người, nhìn vẻ mặt thản nhiên cùng đắc ý của Hoàng Quý và Đặng Hải, trong con ngươi đen lóe lên tia sáng lạnh trào phúng, nở nụ cười lạnh lẽo: "Nơi này chỉ có bài thi của em, làm phiền thầy đem tất cả bài thi trong lớp đem ra kiểm tra một chút được không?"

Khi nghe yêu cầu này, Ngô Thăng cũng không hiểu ra sao, chứ đừng nói tới Hoàng Quý và Đặng Hải. Nhưng hai người này đều biết, yêu cầu này nhất định là có nguyên nhân, có thể bất lợi cho họ. Nếu như bây giờ chỉ có một mình Lãnh Tâm Nhiên ở đây, cái yêu cầu này bọn họ dĩ nhiên là có thể không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hiện tại, nhìn viện trưởng Ngô Thăng, thư ký hiệu trưởng Lý Chí Dương, còn có một người trước giờ chỉ nghe tên không thấy người thầy Trương, Hoàng Quý còn chưa có lá gan đó vào lúc này cự tuyệt đề nghị này. Bởi vì, ai cũng rõ ràng, nếu như lúc này cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì, đều chứng tỏ mình đang chột dạ.

Hướng Đặng Hải nháy mắt, Đặng Hải chỉ có thể đi vào phòng hồ sơ, sau đó lần lượt mang bài thi ra. Một lớp, tổng cộng bảy phần bài thi, Đặng Hải đi lại hai lần mới mang xong.

Khi bài thi đã được mang ra, Lãnh Tâm Nhiên cũng bắt tay vào mở ra những bài thi kia bắt đầu xem. Lúc này, vẻ mặt cô ngày càng thoải mái, suy đoán trong lòng đã được chứng thật. Nhưng không ai ở đây biết cô đang suy nghĩ gì chỉ thấy nụ cười trên mặt cô càng đậm.

Thầy Trương và Ngô Thăng cũng tiến lên nhìn, ngay cả Lý Chí Dương, cũng cầm lên xem bài thi được cho là của Lãnh Tâm Nhiên . Nhưng tất cả mọi người đều không nhận ra điều gì bất thường, Lý Chí Dương đọc gần hết bài thi đó , mặc dù cũng không tin là do cô làm, nhưng lại không tìm được nửa điểm chứng cớ.

Đến khi xem xong một lượt tất cả bài thi, Lãnh Tâm Nhiên nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Cô thì thoải mái không ít nhưng thầy Trương đã không còn nhịn được rồi . Nhưng cũng không ai lên tiếng, vẫn mặc cho cô suy nghĩ.

Lấy lại tinh thần mới chú ý tới tất cả cặp mắt đều đang hướng về phía mình có mong chờ lẫn khó hiểu, Lãnh Tâm Nhiên đầu tiên là nhìn thầy Trương cười cười để cho ông yên tâm, sau đó mới ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hoàng Quý và Đặng hải: "Thật xin lỗi, Hoàng chủ nhiệm em muốn hỏi , các người đem bốn bài thi của em đi đâu rồi?"

Lời này vừa nói ra, mọi người ở chỗ này đều là cả kinh. Mặc dù sau khi xem bảy bài thi này ai cũng nghi ngờ , nhưng vì không tìm được nửa điểm chứng cớ, cũng chỉ có thể im lặng. Bây giờ nghe Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp hỏi như thế, tất cả đều theo ánh mắt của cô nhìn về phía Hoàng Quý.

Hoàng Quý mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định"Em...em ở đây nói nhăng nói cuội gì đó? Bài thi này rõ ràng của em, bây giờ lại hỏi tôi là sao? Chúng tôi đều theo trình tự làm việc , em ở đây nói năng lung tung như thế, vậy chứng cớ đâu, nếu không, em phải gánh trách nhiệm về lời nói vừa rồi !”

Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh: "Đạo lý này em tự nhiên hiểu. Chẳng qua em nghĩ, cần chịu trách nhiệm vì lời nói của mình phải là Hoàng chủ nhiệm mới phải. Các người ngụy tạo bốn bài thi này, cho em thi không đủ điểm, muốn buộc em nghỉ học. Em thật muốn biết, Hoàng chủ nhiệm, thầy muốm làm gì đây? Hoặc là nói, sau lưng của thầy, rốt cuộc là ai chỉ điểm đây? Chẳng lẽ như người khác nói sau lưng thầy là gia tộc kia sao?"

Ý tứ trong lời nói của Lãnh Tâm Nhiên khiến Hoàng Quý cả người đổ mồ hôi lạnh. Ông phát hiện, cô gái trước mắt này, tuy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi , nhưng khí thế của cô, so với người trưởng thành còn mạnh hơn gấp mấy lần. Ở trước mặt cô, thậm chí hít thở cũng cảm thấy nặng nề tựa như bị một lực vô hình đè nặng đến khó thở. Còn nữa, cô nói câu sau cùng là có ý gì? Trong lòng đầy bất an , nhưng Hoàng Quý vẫn tự an ủi mình, tự nói với mình Lãnh Tâm Nhiên chỉ muốn đe dọa mà thôi, chuyện này bọn họ chuẩn bị được vô cùng kỹ lưỡng, cô tuyệt đối không thể nhìn ra cái gì. Nói câu đó chắc chỉ hù dọa nhất thời!

"Thi không tốt là do em học tập có vấn đề, nếu là sinh viên nào cũng giống em thi không tốt liền đẩy trách nhiệm về phía chúng tôi, vậy còn cần phòng giáo vụ làm gì nữa? Hoàn toàn không có một chút tác dụng nào!" Hoàng Quý vẫn cứng miệng hét lớn .

Đối với sự lên án của Hoàng Quý, Lãnh Tâm Nhiên cũng không thèm quan tâm. Hiện tại, trên tay cô nắm giữ chứng cớ, căn bản không cần thiết lo lắng cái gì. Nghe Hoàng Quý nói xong, chỉ cười nhạt : "Đúng vậy, nếu các người quản lý kết quả học tập của sinh viên như vậy, phòng giáo vụ này, đúng là không có một chút tác dụng nào, còn không bằng trực tiếp hủy bỏ luôn đi!"

Lời nói này, thật cực kỳ kiêu ngạo!

Hoàng Quý nổi trận lôi đình, cả khuôn mặt cũng bắt đầu biến sắc. Vẻ mặt Đặng Hải cũng không tốt hơn là mấy .

"Tôi hỏi các người một lần cuối cùng, bài thi của tôi đâu?"

Hiện tại, trên mặt Lãnh Tâm Nhiên càng trở nên lạnh lẽo, nhìn hai người kia vẫn còn cứng miệng, nói từng chữ từng câu.

"Tôi không biết em đang muốn nói gì!"Hoàng Quý thản nhiên trả lời .

Lúc này, Lãnh Tâm Nhiên thật muốn cười lớn, ánh mắt cô nhìn Hoàng Quý và Đặng Hải đích mang theo tia giễu cợt cùng thương hại. Không nghĩ cho hai người này chút mặt mũi mà còn không biết điều, Lãnh Tâm Nhiên nhìn Ngô Thăng nói: "Viện trưởng, bốn bài thi này không phải của em. Là có người cố ý ngụy tạo, về phần là ai, theo tình hình bây giờ rất có thể chính là Hoàng chủ nhiệm rồi."

"Ngươi nói hưu nói vượn gì đó!"

Hoàng Quý lập tức nổi giận!

"Hoàng Quý!"

Ngô Thăng không khách khí chút nào nổi giận gầm lên một tiếng, Hoàng Quý lập tức im miệng, theo bản năng rụt cổ lại, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

Giải quyết xong Hoàng Quý, Ngô Thăng lúc này mới nghiêm mặt nói: "Sinh viên Lãnh Tâm Nhiên, những bài thi này chúng ta đều đã xem qua , bảy bài thi này chữ viết đúng là cùng một người. Em nói bốn bài thi này không phải của em,có chứng cớ gì không ?"

Hoàng Quý cười lạnh: "Chuyện này làm sao có chứng cớ? Hoàn toàn là”già mồm át lẽ phải” thôi!"

Nghe câu hỏi của Ngô Thăng , không thèm để ý Hoàng Quý châm chọc, vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên rất thoải mái, nhàn nhạt cười: "Em có chứng cớ!"

"Không thể nào!"Hoàng Quý theo bản năng rống giận một câu.

Ngô Thăng mạnh mẽ trừng mắt nhìn ông ta một cái, xoay người lại nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Vậy thì tốt, em nói đi, chứng cớ là gì? Làm sao em chứng minh được mấy bài thi này không phải của em?"

"Chứng cớ ở chỗ này."

Lãnh Tâm Nhiên chỉ chỉ vào mấy xấp bài thi, đây là tất cả bài thi của lớp cô .

"Hả? Tôi thật sự muốn nghe một chút." NgôThăng càng cảm thấy hiếu kỳ, ông thật muốn biết, cô gái này, rốt cuộc còn có thể sáng tạo ra kỳ tích gì làm người khác phải giật mình đây.

Lãnh Tâm Nhiên cười yếu ớt: "Theo quy định của trường học, trong kỳ thi, mỗi lớp sẽ được tính là một đơn vị , cùng một phòng thi, như vậy giảng viên chấm bài thi dĩ nhiên là giống nhau. Theo lệ thường, có phải là một giảng viên phụ trách chung tất cả , còn mấy giảng viên khác theo sự phân công hợp tác chấm tất cả bài thi. Cái này, em nói không sai chứ?"

Ngô Thăng suy nghĩ một chút, trong học viện quy định như vậy, vì vậy gật gật đầu : "Không sai, cái này thì có gì không đúng sao?"

Lãnh Tâm Nhiên cười: "Không, điều này rất đúng, bình thường không thấy làm như vậy thì có tác dụng gì. Nhưng hiện tại , em mới thấy may mắn vì trường học có quy định này, nếu không, hôm nay, chuyện của em thật sự muốn rửa sạch đúng là rất khó đây."

Vừa nói, Lãnh Tâm Nhiên tiện tay rút ra một bài thi, sau đó đem so bài của mình với bài thi này cho mọi người nhìn: " Hai bài thi này có điểm gì khác nhau sao?"

Mọi người đầu đầy hắc tuyến, hai bài thi này hoàn toàn khác nhau, trừ đề bài thi là giống nhau, những thứ khác đều khác. Nhưng khi nghĩ tới những điều Lãnh Tâm Nhiên vừa nói, hai mắt liền tỏa sáng như thấy được “khác nhau” ở chỗ nào rồi.

Mọi người liền hiểu ra, thầy Trương, Lý Chí Dương, Ngô Thăng cùng tiến lên trước, cầm lên bài thi bắt đầu so sánh. Chỉ chốc lát sau, ba người đồng thời để xuống bài thi, trên mặt cùng nở nụ cười thoải mái.

Thấy một màn như vậy, Hoàng Quý và Đặng Hải trong lòng đều rung lên, đột nhiên ý thức được chuyện này đã không còn nằm trong sự khống chế của bọn họ nữa rồi.

"Hoàng Quý, ngươi còn có cái gì muốn giấu giếm? Ngươi nói đi, tại sao muốn ngụy tạo bài thi của sinh viên?" Giọng nói Ngô Thăng trở nên thật lạnh lẽo, tới tận xương tủy.

Hoàng Quý nghĩ mãi vẫn không biết sơ hở ở chỗ nào, nghe nói thế, trong lòng càng lo lắng , nhưng vẫn mạnh miệng: "Viện trưởng, tôi thật sự không biết thầy đang nói gì!"

"Quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tới lúc này, mà vẫn còn mạnh miệng. Xem ra, Hoàng Quý, những năm này, ngươi không phải chỉ là học được rất nhiều, mà lá gan cũng trở nên lớn hơn nhiều." Ngô Thăng giận quá hóa cười, một tay lấy hai bài thi đưa đến trước mặt Hoàng Quý, nổi giận nói: "Chính ngươi nhìn. Chứng cứ rõ ràng như vậy, ngươi còn nghĩ nguỵ biện?"

Ngô Thăng giận tím cả mặt . Ông không ngờ, thủ hạ mình là loại người lạm dụng tư quyền, nếu như lần này đối tượng không phải là Lãnh Tâm Nhiên, mà là một sinh viên bình thường khác. Như vậy hiện tại, tương lai họ tuyệt đối bị hủy mất rồi, tệ hơn nữa chính là mất đi động lực sống dễ gây ra hành động tiếu cực. Nghĩ đến loại khả năng này, ông hận không được xông lên đem đầu Hoàng Quý chẻ ra coi bên trong đựng thứ gì!

Hoàng Quý cầm bài thi nhìn, vốn còn đang mờ mịt, cũng không nhìn ra có điểm gì đặc biệt, nhưng khi tỉ mỉ nhìn kỹ, cả người giống như bị sét đánh cứng ngắc tại chỗ, sau đó từ từ trượt chân ngồi luôn trên mặt đất .

Chuyện này. . . . . . Điều này sao có thể?

Lúc này vẻ mặt của ông , chỉ có thể nói là xám như tro tàn rồi !

Ngô Thăng cười lạnh: "Hiện tại, ngươi còn gì nguỵ biện sao? Mỗi một bài thi, đều là do mấy giảng viên cùng nhau chấm và phê vào đó, vì vậy màu mực đỏ ghi sửa lỗi trong bài sẽ không giống nhau hoàn toàn. Trừ bài thi này, tất cả bài thi khác đều như nhau, đều xuất hiện nhiều màu mực đỏ không giống nhau. Không chỉ có ở môn thi này, mấy môn khác, cũng đều nhu thế. Nhưng bốn bài thi này, từ đầu tới đuôi, đều chỉ có một màu mực đỏ phê trên đó. Rõ ràng như vậy rồi ngươi còn gì để nói sao?"

Màu mực của bút đỏ Viết, ký tên, đánh dấu lỗi, nếu như không phải vô cùng tỉ mỉ quan sát, thật rất khó phát hiện. Đây là chi tiết hoàn toàn không được để ý tới.Mỗi loại bút có màu mực đều sẽ không giống nhau hoàn toàn được, nhất là bút màu đỏ, có màu mực đỏ tươi , có loại màu đỏ hơi sậm một tý…. chi tiết nhỏ nhặt này vô tình bị bỏ qua. Chính bọn người Hoàng Quý ngàn tính vạn tính cũng tuyệt đối không có nghĩ tới chỗ sơ hở này!

Nghe Ngô Thăng giải thích xong, Hoàng Quý lúc này chỉ còn tuyệt vọng, kể cả Đặng Hải cũng không đứng nổi nữa rồi, chân mềm nhũn té quỵ xuống đất.

Lúc này bộ dạng hai người cực kỳ nhếch nhác.

Còn Lãnh Tâm Nhiên từ đầu tới đuôi đều duy trì bình tĩnh ung dung. Nhìn hai người đang ngồi trên mặt đất một chút, lại nhìn Lãnh Tâm Nhiên một chút , Ngô Thăng và Lý Chí Dương trong lòng đồng loạt dâng lên ý niệm trong đầu —— cô gái này, về sau tuyệt đối sẽ tạo dựng một sự nghiệp lẫy lừng.

Đến lúc này rồi, Hoàng Quý và Đặng Hải biết có muốn giấu nữa cũng vô vọng. Hiện tại Hoàng Quý chỉ thầm cầu nguyện đại tiểu thư có thể ra mặt giúp mình, còn Đặng Hải thì thấy mình xong thật rồi. Hắn không được như Hoàng Quý, gặp chuyện còn có người bảo bọc, chuyện lần này hoàn toàn là do bị lợi ích che mờ tâm can nên mới đưa ra quyết định như thế.

Hai người ngồi liệt trên mặt đất, trong chớp mắt như già đi mười mấy tuổi. Hoàng Quý không còn hăm hở nữa, Đặng Hải cũng mặt xám như tro, thỉnh thoảng lại nhìn Hoàng Quý bên cạnh bằng ánh mắt oán giận. Nếu như không phải vì hắn, mình cũng sẽ không tham gia vào chuyện này, càng không...

Đang khi mấy người Ngô Thăng còn đang tiêu hóa tin tức này, điện thoại của Ngô Thăng vang lên. Đến khi nghe được tin tức trong điện thoại, sắc mặt lại càng u ám, căm hận nhìn Hoàng Quý trước mặt, nghiêm giọng nói: "Ừ, yên tâm đi, chuyện này tôi đã biết rồi. Giờ tôi đang xử lý chuyện này, cảm ơn thầy Bành đã gọi điện tới. Được rồi, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc."

Nghe được hai chữ "thầy Bành", cơ thể đang xụi lơ của Hoàng Quý lập tức thẳng băng, thần thái chuyện thành tuyệt vọng thực sự. Thầy Bành, hắn nhớ, đây không phải là vị giáo viên mà hắn đang định đi nói vài lời hay sao?

Cúp điện thoại, khuôn mặt Ngô Thăng như phủ một tầng sương, căm tức nhìn Hoàng Quý bằng ánh mắt trẻ con không thể dạy, lạnh lùng nói: "Hoàng Quý, cậu còn gì để nói? Mới vừa rồi giáo sư Bành dạy môn Tổng quan về kinh tế thế giới của năm nhất gọi điện tới nói rằng môn của ông ấy không hề thiếu một sinh viên nào. Hơn nữa tất cả bài thi ông ấy đều đã nộp lên, còn cố ý nhấn mạnh trong lớp có một sinh viên tên Lãnh Tâm Nhiên được ông ấy cho điểm cao nhất lớp. Tôi nhớ vừa nãy hình như không hề có bài thi môn Tổng quan về kinh tế thế giới của Lãnh Tâm Nhiên đúng không?"

Đặng Hải đứng ngồi không yên. Hắn biết, so với Hoàng Quý thì mình chỉ là con tôm nhỏ không đáng nhắc tới. Hoàng Quý là chủ nhiệm, sau lưng còn có chỗ dựa, nhưng hắn chỉ là một nhân viên bình thường, mặc dù trong nhà cũng có chút quan hệ, nhưng chút quan hệ nhỏ này quả thật không đủ để nhét kẻ răng. Nếu bị truy cứu, chắc chắn mình sẽ thành vật hy sinh, không thể sống được.

"Viện trưởng, viện trưởng, tôi nói, chuyện này đều do chủ nhiệm Hoàng giao cho tôi làm. Tôi chỉ nhất thời hồ đồ, viện trưởng, tôi thành thật xin lỗi vì đã phụ sự tín nhiệm của nhà trường, có lỗi với ngài, có lỗi với sinh viên này, tôi, tôi thật sự quá hồ đồ mà." Đặng Hải khóc lóc kể lể.

Sự phản bội của Đặng Hải đối với Hoàng Quý mà nói không khác nào thêm dầu vào lửa, tình huống cũng biến thành hai mặt đối địch. Khuôn mặt xem như không tệ của Hoàng Quý lập tức trở nên vặn vẹo, hung tợn nhìn chằm chằm vào Đặng Hải, nghiến răng cảnh cáo: "Thầy Đặng, anh đừng có nói bậy nói bạ. Tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh tội phỉ báng!"

Da mặt một khi đã bị xé rách thì không còn gì phải sợ, có lẽ lúc trước Đặng Hải còn sợ Hoàng Quý, nhưng hiện tại tình cảnh đã đi đến bước không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi. Hắn đã bị dồn vào đường cùng, bất kể thế nào hắn cũng không thể để mất công việc này được. Nếu bây giờ mà còn tiếp tục cậy mạnh, người cuối cùng gặp chuyện tuyệt đối là hắn!

Đặng Hải phân tích rõ ràng tình cảnh lúc này, vẻ mặt có chút khiếp sợ khi thấy Hoàng Qúy tức giận lập tức biến mất: "Viện trưởng, ngài phải tin tôi, chuyện này tôi thực sự là... Tôi không thù không oán với em sinh viên kia, không cần thiết phải nhằm vào em ấy như thế. Ngay cả những bài thi giả này cũng đều do chủ nhiệm Hoàng tìm người tới bắt chước nét chữ của em ấy."

Dù sao hiện giờ cũng đã đi tới nước này, có lo lắng nữa cũng vô dụng. Đặng Hải dứt khoác nói toạt hết ra.

Ngô Thăng cũng bị chọc tức: "Không thù không oán? Không thù không oán mà cậu còn có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, nếu có thù có oán, cậu sẽ giết cả nhà người ta à?"

Không thể không nói, ở một mức độ nào đó, Ngô Thăng cũng rất hung hăng. Trong cơn tức giận, thậm chí cả lời nói sẽ giết cả nhà người ta cũng tuông ra miệng.

Thấy chuyện cũng đã rõ ràng, Lý Chí Dương nhìn đồng hồ, đi tới trước mặt thầy Trương, nhẹ giọng hỏi: "Thầy Trương, thầy xem tình hình hiện tại...".

Đương nhiên là thầy Trương vô cùng tức giận, việc ông coi trọng nhất là đạo đức và phẩm hạnh của người làm nghề giáo, trường học là nơi dạy dỗ người khác, nếu như ngay cả người dạy dỗ mà đạo đức cũng không xong, ngay cả chính mình còn không giáo dục được, thì sao có thể dạy dỗ người khác, vậy chẳng khác nào làm tấm gương xấu cho học sinh! Tâm huyết cả đời ông đều đổ hết vào học thuật và xây dựng đại học Yến Kinh, chỉ cần nghĩ đến chuyện ở đại học Yến kinh lại xuất hiện những người lấy sinh viên ra làm trò đùa thế này, ông đã cảm thấy huyết áp tăng vọt.

Đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện lần này nếu đối tượng không phải là Lãnh Tâm Nhiên, hậu quả chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Chuyện này sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn của đại học Yến Kinh. Nhưng mà, dù ông có tức giận thế nào thì vẻ mặt ông vẫn rất bình tĩnh: "Cậu nói lại rõ ràng chuyện này cho tôi nghe, đây không chỉ là chuyện riêng của một mình học viện tài chính, cái loại tin tức không thật này mà cũng báo cáo lên được, nói lên rằng trong trường học của chúng ta còn có rất nhiều lãnh đạo không xứng với chức vụ, trong công việc bình thường của các cậu còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng. Chuyện này, nhất định phải điều tra tới cùng!"

Chỉ một câu nói đã đưa thẳng Hoàng Quý và Đặng Hải lên đoạn đầu đài. Ngay cả Ngô Thăng khi nghe nói thế cũng không nhịn được thở dài. Ông biết lần này đã bị hai người bọn họ liên lụy, mặc dù chuyện không có liên quan tới ông, nhưng người dưới tay ông gây chuyện, mặc dù không đến nỗi bắt ông phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng trong công tác quản lý của ông còn có sơ hở, bị dính líu là chuyện tất nhiên.

"Nếu những bài thi này đều là giả, vậy bài thi thật đâu? Bài thi thật ở đâu?" Ngô Thăng biết chức trách bây giờ của mình là giải quyết nốt những chuyện còn lại. Nhìn đống bài thi trên bàn, ông không nhịn được thở dài.

Hoàng Quý không nói một lời, ông biết bây giờ mình càng nói càng sai, không bằng im lặng không nói gì hết, trực tiếp chờ tuyên án là được. Huống chi chuyện lần này nếu như được đại tiểu thư giúp đỡ, dù không đến mức không bị ảnh hưởng nhưng cũng không đến nỗi không thể cứu vãn.

Đặng Hải lại cần cơ hội này để lấy công chuộc tội, nghe hỏi thế thì lập tức nói: "Tôi có giữ lại. Để tôi đi lấy."

"Anh..."

Dù cho Hoàng Quý đã chuẩn bị sẵn tâm lý thì khi nghe nói thế cũng không nhịn được mà giật mình, trợn to hai mắt, căm tức nhìn Đặng Hải đột nhiên giở trò phản bội, bởi vì câu nói kia của hắn. Những bài thi đó, không phải là đã...

Đặng Hải nhanh chóng cầm chìa khóa mở hộc tủ bên dưới bàn làm việc của mình, bên trong có một két sắt nhỏ, Đặng Hải lấy ra năm bài thi, cung kính đưa cho Ngô Thăng: "Viện trưởng, đây là bài thi của em học sinh này. Lúc ấy chủ nhiệm Hoàng đã kêu tôi huỷ những bài thi này đi, nhưng tôi cảm thấy làm thế không ổn lắm nên lén giấu lại những bài thi này."

Lãnh Tâm Nhiên nghe, khoé miệng cong lên. Xem ra để lăn lộn được trong cái xã hội này, bất kể hạng người nào cũng phải có chút thủ đoạn. Đặng Hải này, xem ra ngay từ đầu đã đề phòng Hoàng Quý, cư nhiên giữ lại chứng cứ phạm tội.

Tuy nhiên, những bài thi này được giữ lại khiến cho mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Mặc dù những bài thi này không có chút ảnh hưởng nào đối với Lãnh Tâm Nhiên, nhưbg dù sao vẫn đỡ phiền hơn là không có. Nếu vậy thì phải đến tìm giáo viên từng môn để xem lại phiếu điểm lưu trữ, sau đó còn phải dựa theo đó để làm một bài thi khác, vậy sẽ làm mất rất nhiều công sức và thời gian.

Nhận được bài thi, đầu tiên là Ngô Thăng quét mắt nhìn khắp một lượt. Tổng cộng có năm bài, số điểm được viết bằng mực đỏ phía trên đều trên trung bình, trong đó có một bài được tròn điểm. Nhìn một lượt cả bài thi, Ngô Thăng nhìn ra được cách lập luận của những bài thi này tương tự với ba bài thi trước, nói cách khác đây mới thực sự là bài thi của Lãnh Tâm Nhiên.

"Thầy Lão, thầy xem..."

Ngô Thăng biết, chân tướng đã sáng tỏ, nhưng người có thân phận cao nhất ở đây, vẫn là thầy Trương. Lúc này, ông rất thức thời mà giao quyền quyết định lại cho thầy Trương.

Thầy Trương nhìn Hoàng Quý và Đặng Hải, hận không thể cầm gậy đập hai người một trận. Nhưng hiện giờ ông đã về hưu, tính khí cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều, lúc này cũng chỉ quét mắt nhìn hai người một cái: "Chuyện này tôi tin viện trưởng Ngô có thể xử lí tốt. Chuyện lần này có liên quan đến vấn đề tác phong của các lãnh đạo trường học, nhất định phải xử lí nghiêm túc."

Cơn giận của thầy Trương mãi đến khi lên xe mới bộc phát ra. Ông ngồi trong xe Lãnh Tâm Nhiên, ông cũng có xe riêng nhưng ban nãy đúng lúc Lãnh Tâm Nhiên mở cửa xe nên ông cũng vào ngồi luôn.

Sau khi nghe thầy Trương gọi điện nổi trận lôi đình với hiệu trưởng, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được cười: "Ông nội, chuyện lần này không có quan hệ tới chú, ông không cần phải đổ hết trách nhiệm lên đầu chú như vậy. Dù sao bây giờ chuyện cũng đã được giải quyết, không cần phải tức giận nữa. Huống chi, chuyện lần này con biết là do có người cố ý nhằm vào con, người này không phải là người trong trường, cho nên..." Cô nói rất uyển chuyển nhưng đồng thời cũng nói rất rõ nguyên nhân xảy ra chuyện lần này là do cô đắc tội với người bên ngoài, không có quan hệ gì nhiều tới trường học. Nhưng may mà cô nói như vậy nên mới khiến cho cơn giận của thầy Trương dễ dàng tản đi.

"Chuyện lần này, cậu nhất định phải xử lí nghiêm túc."

Sau khi nói xong câu đó, thầy Trương cúp điện thoại. Tức thì tức, nhưng khi nói chuyện với Lãnh Tâm Nhiên thì giọng điệu của ông vẫn rất ôn hoà: "Nhóc à, con nói cho ông nghe xem lần này con đắc tội với người nào thế? Có thể thả cục đá lớn như thế để ngáng đường con, còn có thể với tay tới tận trường học, chắc hẳn không phải là người bình thường. Bản thân ông muốn xem xem, ở Yến Kinh này ai dám có ý đồ với đại học Yến Kinh." Lãnh Tâm Nhiên không muốn cho thầy Trương biết quá nhiều. Có một số việc là việc riêng của cô, cho nên cô muốn tự tay giải quyết, không muốn để người bên cạnh can thiệp quá nhiều: "Ông à, chuyện lần này ông không cần lo lắng. Con đã có kế hoạch rõ ràng kế tiếp phải thế nào rồi, ông có thể giúp con giải quyết chuyện trong trường là tốt rồi." Lãnh Tâm Nhiên càng nói thế thì thầy Trương càng tò mò. Nhưng ông biết tính cách của Lãnh Tâm Nhiên, nếu cô đã nói như vậy thì khẳng định không còn đường thương lượng nữa. Biết thế, nhưng lại không nhịn được, bất quá câu hỏi lần này lại là vì sao Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện này có liên quan đến Hoàng Quý.

"Nhóc này, sao con biết được chuyện này có liên quan dênd Hoàng Quý? Ta nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn thì có vẻ như không biết con, con cũng không có ấn tượng gì nhiều với hắn, sao con có thể lập tức đoán được là do hắn động tay động chân?"

Ông cảm thấy đứa cháu này của ông, có đôi khi còn hữu dụng hơn cả cảnh sát.

Chuyện trong trường sau khi bị phơi bày, Lãnh Tâm Nhiên cũng không để tâm đến chuyện này nữa. Cô tin chuyện này Ngô Thăng có thể xử lí tốt, bởi vì, lần này ông nổi giận thật. Nếu tình huống nghiêm trọng, chỉ sợ cả cấp lãnh đạo cũng bị tẩy rửa một lần. Những chuyện này đều không phải chuyện Lãnh Tâm Nhiên cần quan tâm. Cô chỉ nghĩ, nếu Đông Phương Mạn Lệ biết kế hoạch của cô ta thất bại hoàn toàn, chỉ sợ vẻ mặt sẽ rất đặc sắc.

Bên kia, sau khi bị bại lộ Hoàng Quý liền lập tức gọi điện cho Diêu Toa Toa. Lúc đầu thì không gọi được, mãi đến khi có người nghe máy thì lập tức nghe được một giọng nói lạnh như băng mắng: "Đồ rác rưởi."

Sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại. Diêu Toa Toa cất điện thoại đi, nhìn đại tiểu thư đang ngồi chờ mình báo cáo công việc, nhẹ thở dài: "Tiểu thư, xảy ra chút việc."

Đông Phương Mạn Lệ thờ ơ ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"

Cuộc sống trong nước quả thật kém xe so với nước ngoài, nhưng gốc của cô là ở quốc nội, phạm vi thế lực của gia tộc cũng tập trung chủ yếu ở trong nước, muốn tiếp tục sống ở nước ngoài là điều không thể, trừ khi cô định từ bỏ hết sự nghiệp của gia tộc, làm một thiên kim đại tiểu thư bình thường. Diêu Toa Toa cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện, cố gắng tìm từ, sau đó mới sắp xếp lại từ ngữ một lần nữa, nói: "Chuyện tiểu thư giao cho Hoàng Quý bị Hoàng Quý làm hư rồi. Mới vừa rồi gọi điện tới, hắn nói chuyện ở trường bị người ta tra ra được, còn nữ sinh Lãnh Tâm Nhiên kia lại không tổn thất chút nào. Hắn nói hắn bị trường học giám sát, hi vọng tiểu thư có thể giúp hắn một chút!"

"Phanh!", nếu nói hiện tại cái tên nào là cái tên mà Đông Phương Mạn Lệ ghét nhất, vậy chắc chắn chính là "Lãnh Tâm Nhiên". Sau khi tra được tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên, cô vốn định để cho con nhỏ vô dụng trong nhà kia xử lý. Ai biết được nó lại dám trốn nhà đi bụi. Khó khăn lắm mới tìm được ứng cử viên mới, không ngờ lại là một kẻ vô dụng khác.

Tách cà phê tinh xảo trên tay bị cô ném thẳng xuống đất, bể tan tành. Cô ta vốn đang nhàn nhã, vênh váo, giờ đã giận tím mặt: "Đồ vô dụng, cả đám vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong!"

Từ sau khi Đông Phương Mạn Lệ tra được thân thế của Lãnh Tâm Nhiên thì đã thấy cô ta không còn tính uy hiếp với mình, chỉ một đứa cô nhi không cha không mẹ mà thôi, cho dù được Dạ Mộc Thần thích thì thế nào, kẻ bần hàn như thế sao có thể lọt được vào cái vòng này của họ được chứ. Đừng nói là nhà họ Dạ cao cao tại thượng, cho dù chỉ là tứ đại gia tộc của bọn họ cũng không có người đàn ông nào chịu lấy một cô gái đen đủi như vậy. Quý tộc hào môn đã dạy môn đăng hộ đối, dạy gia thế bối cảnh, một cô gái bình thường như thế muốn đi vào cái vòng này của bọn họ không khác gì nằm mộng. Loại phụ nữ có bối cảnh thế này không chỉ bị người trong gia tộc ghét bỏ, ngay cả người đàn ông kia cũng sẽ bị mọi người xem thường. Phụ nữ nơi nào mà chẳng có? Thế nên chỉ có những kẻ đầu bị lừa đá mới có thể đi cưới một người không xứng với mình như thế.

Từ lúc còn rất nhỏ Đông Phương Mạn Lệ đã biết đời này mình nhất định sẽ lấy một người đàn ông ưu tú có gia thế bối cảnh giống mình, sau khi gặp Dạ Mộc Thần thì lại càng trực tiếp khóa chặt mục tiêu trên người anh. Theo cô thì mình và Dạ Mộc Thần chính là một đôi do trời đất tạo nên. Vì để có thể trở thành vợ của Dạ Mộc Thần, từ khi còn rất nhỏ cô đã bắt đầu chuẩn bị: Lấy lòng người nhà họ Dạ, tiếp nhận những bài học về lễ nghi và những thứ đề cao phẩm giá của mình, còn đi du học để đào tạo chuyên sâu, tóm lại, chỉ cần là chuyện có thể nâng cao giá trị bản thân thì cô đều làm. Công sức không phụ lòng người, dưới sự nỗ lực của cô, rốt cuộc cô cũng đã tiếp cận được với người nhà họ Dạ. Ví dụ như Dạ Tĩnh Nhi, chị họ của Dạ Mộc Thần, còn cả ông bà của Dạ Mộc Thần. Cô tin chỉ cần mình có thể giải quyết được người nhà của anh thì chuyện kết hôn của bọn họ chỉ còn là sớm hay muộn.

Từ khi tốt nghiệp trung học cô đã phải ra nước ngoài, mặc dù hằng năm đều có trở về một thời gian nhưng vì Dạ Mộc Thần luôn bận rộn nên rất ít khi về nhà, cho nên cô chưa từng gặp được lần nào. Mặc dù cô rất muốn biết tin tức về người đàn ông này nhưng tất cả tin tức đều là cơ mật, muốn biết được những chuyện về anh đều là chuyện không thể.

Thật ra thì cô vốn không để Lãnh Tâm Nhiên trong mắt, cho nên kêu người đối phó cô ta cũng chỉ để cho cô ta một bài học mà thôi. Trong lòng cô, Dạ Mộc Thần là người đàn ông của cô, tất cả những người phụ nữ tiếp xúc với anh đều là kẻ địch của cô. Trước khi kết hôn với anh, cô muốn dọn sạch tất cả chướng ngại để đảm bảo bên cạnh Dạ Mộc Thần chỉ có một mình mình.

"Trong điện thoại Hoàng Quý nói chuyện không rõ ràng lắm nhưng có vẻ như chuyện này đã kinh động đến lãnh đạo trường, hiện giờ đại học Yến Kinh đã lập tổ điều tra để đặc biệt điều tra chuyện này."

"Cái gì? Sao chuyện này lại bị phát hiện? Không phải đã dặn hắn phải làm kỹ lưỡng một chút sao?" Đông Phương Mạn Lệ căm tức nhìn, Diêu Toa Toa khổ sở cau mày: "Hắn đã chuẩn bị rất kỹ, nhưng đều bị người khác vạch trần. Tiểu thư, bây giờ phải làm gì? Nếu có người tra được chuyện này có liên quan tới tiểu thư, vậy thì..."

Nói đến đây, cho dù là Đông Phương Mạn Lệ thì cũng không nhịn được mà nhíu mày. Sự tồn tại của đại học Yến Kinh, không chỉ là đại học tốt nhất cả nước, mà còn là sự phân chia thế lực của Yến Kinh. Những lãnh đạo nhậm chức ở đại học Yến Kinh, sau lưng đều có chỗ dựa. Trong Đông Phương gia có người, nhưng những gia tộc khác cũng có, mà những người chiếm giữ những vị trí quan trọng nhất đều là những người mạnh hơn bọn họ. Thế gia không tham dự vào chuyện của đại học, đây vốn là quy định từ đó đến nay. Nếu người khác mà biết cô phái người nhúng tay vào chuyện của đại học, chỉ sợ những lão già kia sẽ lại càm ràm cả đống chuyện.

"Tùy tiện cho hắn chút lợi để hắn không nói ra chuyện này. Đáng chết, cả đám rác rưởi, ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."

Không thể giải quyết được người muốn giải quyết, ngược lại còn khiến cho mình phải mang họa. Tâm tình của Đông Phương Mạn Lệ lúc này không thể nói là tốt được, cả khuôn mặt đều đen lại, không ngừng nghiến răng mắng chửi. Diêu Toa Toa đứng ở bên cạnh, thấy dáng vẻ của tiểu thư nhà mình không được tốt, không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện đế nói để hòa hoãn tâm tình của tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, dù sao người kia, tiểu thư muốn đối phó còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Tiểu thư không cần thiết phải nóng giận với loại người râu ria này. Đúng rồi, tiểu thư, không phải tối nay ngài có hẹn sao? Không bằng bây giờ đi spa thả lỏng một chút đi?" Hiện giờ Diêu Toa Toa đã là thư ký riêng của Đông Phương Mạn Lệ, dĩ nhiên hiểu rất rõ lịch trình của cô.

Đông Phương Mạn Lệ nghe, mặc dù vẫn còn tức giận nhưng cũng biết tức giận vì chuyện như thế sẽ làm mất phẩm giá của mình. "Quên đi, cứ để cô ta vui vẻ mất ngày đi. Gọi điện hẹn chỗ cho tôi, giờ tôi sẽ đến spa, buổi tối có một cuộc hẹn rất quan trọng."

Nhớ đến cuộc hẹn buổi tối, vẻ tức giận trên mặt Đông Phương Mạn Lệ rốt cuộc cũng vơi bớt. Thấy thế, Diêu Toa Toa mới thở phào nhẹ nhõm. Nói ra thì cô cũng không quen thuộc lắm với vị đại tiểu thư nhà Đông Phương này, mặc dù đã được đào tạo thư ký chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng không phải người quen, chỉ mới tiếp xúc được hơn một tuần. Giờ vẫn đang trong giai đoạn làm quen, cô cần phải thăm dò được tính khí và sở thích của vị tiểu thư này trong thời gian sớm nhất, vậy mới là một thư ký hợp cách.

"Chị Tĩnh, càng ngày chị càng đẹp ra nha! Thế này thì em hâm mộ chết mất!"

Trong phòng riêng của nhà hàng Hoàng Gia, Đông Phương Mạn Lệ sau khi ăn mặc, trang điểm kỹ lưỡng đang cười nói với một cô gái trẻ tuổi. Ngồi đối diện với cô là một cô gái rất đẹp, thoạt nhìn có vẻ chín chắn, thành thục hơn Đông Phương Mạn Lệ, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ ưu nhã, ngay cả lúc nói chuyện cũng rất mềm mại, nghe rất thoải mái, vừa nhìn đã biết là được giáo dục từ nhỏ.

Mái tóc của cô gái đen dài, đeo kính, trang sức cũng rất trang nhã. Cặp kính mắt này hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại còn khiến cô tăng thêm mất phần tri thức. Trên người cô toát ra vẻ uy nghiêm của bậc bề trên, khi bị cô nhìn chằm chằm, người bình thường đều không thể chịu được áp lực mà né tránh. Trên người cô có loại khí chất rất kỳ lạ, vừa lão luyện vừa mang theo vẻ khí khái ít thấy ở phụ nữ, trên tay cô cũng không đeo bất kỳ món trang sức nào. Nếu Lãnh Tâm Nhiên ở đây, tuyệt đối sẽ nhìn ra được thân phận của cô gái này.

Nghe câu nói của Đông Phương Mạn lệ, cô gái chỉ lộ ra vẻ mặt hờ hững: "Mạn Lệ, càng ngày cô càng biết ăn nói. Tôi đã là gái già rồi, sao so được với những người trẻ tuổi như các cô chứ. Nghe nói bây giờ Mạn Lệ đã vào làm việc cho công ty gia đình rồi đúng không?"

Đông Phương Mạn Lệ lè lưỡi, cười khả ái: "Chị Tĩnh sao là gái già được chứ, hoàn toàn là tuyệt đại giai nhân mà, đến cả em cũng không thể không yêu. Nếu em mà xinh đẹp được bằng nửa chỉ thì cái gì cũng không cần phải lo nữa."

Đối diện với một người cả vú lấp miệng em (vênh váo) như Đông Phương Mạn Lệ, Dạ Tĩnh Nhi cũng chỉ có thể đóng giả làm cô gái nhỏ đáng yêu, lúc nói chuyện mang theo vài phần điệu đà, giả bộ khả ái.

"Cô cũng rất đẹp mà, nghe nói lúc ở nước ngoài cô còn là hoa khôi của trường, tôi còn nghe được có không ít người muốn biết tin tức về cô, người theo đuổi đoán chừng còn chất đầy cả phi cơ."

Dạ Tĩnh Nhi cười trêu chọc.

Đông Phương Mạn Lệ xấu hổ nhìn Dạ Tĩnh Nhi một cái: "Chị Tĩnh chọc quê người ta. Em đi học lấy kiến thức, đâu có nói chuyện yêu đương, những người đó thì có liên quan gì đến em chứ. Huống chi em..." Nói đến đây liền dừng lại, còn cắn cắn môi, mặt đỏ lên ra chiều thẹn thùng.

Dạ Tĩnh Nhi nhấp một ngụm rượu: "Sao rồi? Về nước rồi có gặp Mộc Thần chưa? Có muốn tôi giúp cô gọi nó tới đây cùng ăn cơm không?"

Lời này đã đánh trúng vào tâm sự của Đông Phương Mạn Lệ. Nhưng cô cũng biết bây giờ mà gọi Dạ Mộc Thần tới là không thích hợp, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau nói: "Chị Tĩnh, đừng có chọc em nữa. Hôm nay em đặc biệt hẹn chị Tĩnh ăn cơm, không muốn có thêm người khác đâu. Em đã gặp Mộc Thần rồi, cảm thấy mấy năm nay Mộc Thần thay đổi rất nhiều."

Nhắc tới đứa em họ khiến cả gia tộc đều tự hào đó, vẻ mặt của Dạ Tĩnh Nhi cũng rất vui.

"Mộc Thần luôn là một người có chủ kiến. Người trẻ tuổi như các cô thì nên thường xuyên tiếp xúc với nhau, có rãnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không tệ." Dạ Tĩnh Nhi cười nói. Đương nhiên là cô biết rõ dụng tâm của Đông Phương Mạn Lệ, nhưng cô chưa từng đồng ý hay cam kết điều gì. Người của nhà họ Dạ có một đặc điểm là không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình. Cô như thế, những người khác cũng vậy. Đặc biệt là người ưu nhất, vừa sinh ra đã được chỉ định là người kế thừa gia tộc Mộc Thần lại càng phải thế. Từ nhỏ đến lớn, chuyện của nó đều do tự nó quyết định. Kể cả con đường nó muốn đi, chuyện nó muốn làm, cũng đều là bí mật không cho ai biết. Không một ai can thiệp vào chuyện của nó, kể cả ông nội - người có sức nặng nhất trong nhà cũng thế. Dạ Mộc Thần là thiên tài có thiên phú nhất từ trước đến nay của nhà họ Dạ, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc. Nếu không phải vì nó muốn sống thanh nhàn mấy năm, chỉ sợ đã sớm trở thành người đứng đầu gia tộc rồi.

Đông Phương Mạn Lệ xấu hổ le lưỡi: "Mộc Thần bận rộn như vậy, sao có thể hẹn anh ấy được chứ? Đúng rồi, chị Tĩnh, sao chị lại đeo kính thế? Chị đâu có cận thị đâu? Nhưng mà chị đeo kính nhìn cũng rất đẹp." Nếu như bàn về nịnh hót, vậy thì Đông Phương Mạn Lệ bây giờ chính là cao thủ trong cao thủ.

"Em thấy có vài người đeo kính nhìn chả ổn chút nào. Còn chị Tĩnh thì khác, có cảm giác rất tri thức."

Dạ Tĩnh Nhi không cho là đúng cười cười: "Đeo thử một chút thôi."

Đối với cô mà nói, Đông Phương Mạn Lệ chỉ là một người bạn rất bình thường, đương nhiên cô sẽ không nói cho cô ta biết mục đích thực sự của việc đeo kính. Thời gian của cô rất quý, đồng ý đi ăn một bữa với cô ta đã là rất nể tình rồi.

"Đúng rồi chị Tĩnh, bữa đó em gặp Mộc Thần, thấy bên cạnh anh ấy còn có một cô em, khoảng chừng mười tám tuổi, tên là Lãnh Tâm Nhiên, chẳng lẽ là em họ của Mộc Thần sao? Em nghe nói em ấy cũng học đại học Yến Kinh, trùng hợp Tiểu Di cũng học ở đó, bình thường có thể để Tiểu Di chăm sóc em ấy."

Đông Phương Mạn Lệ nói bằng giọng đột nhiên nhớ ra, nói xong còn len lén đánh giá biểu tình của Dạ Tĩnh Nhi, muốn xem khi nghe đến cái tên Lãnh Tâm Nhiên thì sẽ có phản ứng gì.

Dạ Tĩnh Nhi sao có thể giống người bình thường, lại nói bình thường cô am hiểu nhất là che giấu tâm tình của mình, đã sớm luyện được công phu vui buồn không lộ, cho dù không phải như thế, cô cũng sẽ không mắc mưu của Đông Phương Mạn Lệ.

"Chuyện của Mộc Thần đều do tự nó quyết định. Có thể là em của bạn cũng chừng, tôi và Mộc Thần đã gần một tháng không gặp, đến lúc đó có thời gian sẽ giúp cô hỏi một chút. Tuy nhiên tôi cũng thay nó cảm ơn ý tốt của Mạn Lệ trước."

Thật ra thì lúc Dạ Tĩnh Nhi nghe được ba chữ "Lãnh Tâm Nhiên" thì trong lòng cũng dậy lên sóng lớn. Nhưng bên ngoài cô vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh, cố gắng giữ cho phản ứng của mình thật bình thường. Là chị họ của Dạ Mộc Thần, cũng là một người tương đối gần gũi với anh so với những thành viên khác trong gia tộc, đối với người bên cạnh Dạ Mộc Thần, dĩ nhiên cô cũng có biết một chút. Đặc biệt là cái tên Lãnh Tâm Nhiên được nhắc đến vô số lần này, lại càng không thấy xa lạ. Nhưng mà Lãnh Tâm Nhiên trong trí nhớ của cô hình như là cùng lứa với Mộc Thần, sao lại chỉ mười bảy mười tám tuổi? Độ tuổi này quả thật kì quái.

Nghe Dạ Tĩnh Nhi nói "thay anh cảm ơn mình", Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa là bấu rách khăn ăn. Thay? Sao phải cảm ơn mình? Cảm ơn mình để Tiểu Di chăm sóc Lãnh Tâm Nhiên? Cô ta dùng thân phận gì, thái độ gì để cảm ơn? Chẳng lẽ chị Tĩnh đã sớm biết đến sự tồn tại của Lãnh Tâm Nhiên? Nhưng theo giọng nói thì hình như không giống. Đông Phương Mạn Lệ rối rắm, căn bản không biết những suy nghĩ đó của mình đều bị Dạ Tĩnh Nhi ngồi đối diện nhìn thấu.

Đến khi ăn cơm xong, Đông Phương Mạn Lệ vẫn không lấy được đáp án mà mình muốn, ngay cả mục đích liên hệ tình cảm với Dạ Tĩnh Nhi, cũng ngoài ý muốn bị cái từ "Lãnh Tâm Nhiên" phá hỏng. Cô vốn định mượn cơ hội này để tiết lộ với Dạ Tĩnh Nhi chuyện Lãnh Tâm Nhiên đang gần gũi với một nữ sinh, nhưng phản ứng của đối phương lại nằm ngoài dự đoán của cô. Cái thái độ không chút để ý đó như thể không hề quan tâm ai xuất hiện bên cạnh Dạ Mộc Thần vậy. Chuyện này cũng thật kì quái!

Đông Phương Mạn Lệ ngồi lên xe, hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể oán hận nói: "Lãnh Tâm Nhiên, tôi sẽ không tha cho cô."

Bên kia, sau khi tạm biệt Đông Phương Mạn Lệ, Dạ Tĩnh Nhi liền tháo mắt kính xuống. Sau khi tháo mắt kính, ánh mắt của cô ta liền thay đổi hoàn toàn. Nếu nói lúc nãy là ưu nhã, tài trí, vậy thì hiện tại đã thành sát khí kinh hoàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio