Hiên Viên Phong gật đầu: "Chuyện nó sai nhất chính là không nên tìm Nhiên Nhiên gây chuyện. Trường Không, chuyện nhà Đông Phương tôi không muốn nhúng tay vào, nhưng Đông Phương Mạn Lệ, các người nhất định phải cho tôi một công đạo."
"Tại sao?" Đông Phương Trường Không không hiểu, chỉ là một Lãnh Tâm Nhiên không chút liên quan thôi mà, người luôn luôn bạc tình, lạnh lùng như Hiên Viên Phong sao lại quan tâm đến một người như vậy? Chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì khác? Đông Phương Trường Không suy tưởng, tất cả lực chú ý đều dồn hết vào quan hệ giữa Hiên Viên Phong và Lãnh Tâm Nhiên, lại không chú đến đến câu "đòi công đạo từ Đông Phương Mạn Lệ".
Hiên Viên Phong nhất một ngụm trà, thản nhiên nói: "Bởi vì, nếu nó muốn, nó còn có một cái tên khác là Hiên Viên Tâm Nhiên. Cho nên, ông hiểu không?"
Nghe ra được ẩn ý trong câu nói kia, Đông Phương Trường trợn to mắt không dám tin, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ đắc ý của Hiên Viên Phong, nói không nên lời.
"Nhiên Nhiên là con gái của tôi, ông cho rằng, con gái của Hiên Viên Phong tôi ai cũng có thể khi dễ được sao? Tôi thiếu ông một ân tình, cho nên chuyện lần này tôi sẽ không nóng vội, nhưng mà, các người phải cho tôi một câu trả lời hợp lý."
Đối với con gái của mình, Hiên Viên Phong cũng giống như những người cha khác, cực kỳ tự hào và cưng chiều. Mặc dù hiện tại Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa chịu nhận lại ông, nhưng người làm cha là ông đây không cho phép bất cứ ai khi dễ cô. Huống chi, ông tin, chỉ cần ông tiếp tục cố gắng, đến cuối cùng cô cũng sẽ chịu chấp nhận mình.
Sau khi Đông Phương Trường Không về đến nhà liền bị mọi người vây lại. Mà vẻ khiếp sợ, thất vọng, đau lòng... trên mặt ông cũng khiến cho tâm tình vốn phiền não của mọi người càng thêm phiền muộn.
Gần đây công ty Đông Phương Mạn Lệ mới nhận tiếp quản lại bị vỡ nợ không lý do. Cô định mượn quan hệ từ các thành viên trong KING để cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học, nhưng không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Lương Đồng mất tích, thậm chí cô còn bị bắt về sở cảnh sát một lần, nguyên nhân là âm mưu bắt cóc. Nếu không phải vì trong nhà có quan hệ nên mới bảo lãnh được cô ra ngoài, chỉ sợ đến bây giờ cô vẫn còn bị giam ở sở cảnh sát. Chuyện ông cụ tổ qua đời là một đả kích rất lớn đối với cả gia tộc, chuyện này cô hiểu rõ, nhưng lại không thể tưởng tượng được là sẽ nghiêm trọng đến mức này.
"Chú, thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thấy chú đứng lâu như thế vẫn chưa nói gì, Đông Phương Mạn Lệ không nhịn được, lên tiếng hỏi trước.
Cô không nghĩ tới, cô không mở miệng còn đỡ, cô vừa mở miệng đã bị người chú luôn yêu thương mình tát thẳng một bạt tay. Cái tát đó dùng sức mười phần, không chỉ khiến cho Đông Phương Mạn Lệ tỉnh mộng, ngay cả cha mẹ cô cũng không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn Đông Phương Trường Không.
"Chú..." Đông Phương Mạn Lệ bụm mặt, ủy khuất rớt nước mắt, người được cưng chiều từ bé như cô, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Đông Phương Trường Không thu tay về, nhìn Đông Phương Mạn Lệ, thở dài một hơi, cuối cùng nhìn anh trai mình, bất đắc dĩ nói: "Đưa Mạn Lệ ra nước ngoài đi, nước nào cũng được cả, tốt nhất là đừng bao giờ trở về nữa."
Ngữ điệu của ông quá nặng, lại quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cho tất cả mọi người đều đứng hình không biết phải nói tiếp thế nào.
Một lúc lâu sau, gia chủ nhà Đông Phương mới mở miệng: "Tại sao? Trường Không? Không phải chú đi tìm Hiên Viên tiên sinh sao? Sao vừa về đã tìm Mạn Lệ gây chuyện, xảy ra chuyện gì rồi?"
Nói xong, ông lại nhìn Đông Phương Mạn Lệ lúc này đang chui vào lòng mẹ khóc lóc tìm kiếm sự an ủi.
"Hiên Viên tiên sinh đồng ý giúp chúng ta, nhưng có một điều kiện." Đông Phương Trường Không cảm thấy từng chữ nói ra đều rất khó khăn. Ông biết, lần này Hiên Viên Phong đã hết lòng giúp đỡ, dựa theo tính cách thích bao che của ông ta, lại có thể chịu đưa tay trợ giúp theo lời đã hứa, thật sự là bởi vì ân tình đó.
Gia chủ nhà Đông Phương tự động lượt bỏ câu cuối cùng, nghe được câu đầu liền vui mừng híp mắt: "Thật tốt quá, chỉ cần Hiên Viên tiên sinh chịu đưa tay giúp đỡ, vậy thì chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này."
"Mạn Lệ, con đắc tội với người không nên đắc tội, cho nên, vì cả gia tộc, con tự ra nước ngoài đi, sau này đừng bao giờ trở về nữa." So với sự hưng phấn của gia chủ nhà Đông Phương, vẻ mặt của Đông Phương Trường Không lại lạnh lùng một cách kỳ quái.
Đông Phương Mạn Lệ cho là mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn chú, không biết tại sao chú lại đột nhiên nói ra những lời kỳ lạ như thế.
Lúc này gia chủ nhà Đông Phương cũng kịp phản ứng: "Trường Không, chú nói như thế là có ý gì? Rốt cuộc là chú muốn nói cái gì? Sao đột nhiên chú lại muốn đưa Mạn Lệ ra nước ngoài, còn không được trở về? Mạn Lệ đắc tội với ai?" Liên tiếp hỏi vài vấn đề, không chỉ đại biểu cho nghi vấn trong lòng ông mà đồng thời cũng đại biểu cho những người khác.
"Đây chính là điều kiện Hiên Viên tiên sinh đưa ra. Chắc mọi người đã nghe qua cái tên Lãnh Tâm Nhiên rồi đúng không, Mạn Lệ đã gây ra rất nhiều chuyện đều nhằm vào cô ấy, em nghĩ anh cũng biết. Nhưng có một chuyện chắc chắn mọi người nghĩ không tới." Nói đến đây, Đông Phương Trường Không bất giác lộ ra nụ cười khổ, không chỉ có bọn họ mà chính ông cũng không nghĩ tới.
"Chuyện gì?" Đây là câu hỏi trăm miệng một lời.
"Lãnh Tâm Nhiên là con gái của Hiên Viên Phong, con gái ruột, cho nên, mọi người tự hiểu lấy đi." Đông Phương Trường Không thở dài một hơi, sau tiếng thở dài, ông chợt cảm thấy cả người đều không còn hơi sức.
"Sao có thể chứ?" Người hét lên câu này dĩ nhiên là Đông Phương Mạn Lệ. Cô như đang nghe một câu chuyện cười, lao ra khỏi ngực mẹ, trợn to hai mắt, lớn tiếng la hét: "Con đã điều tra rồi, Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một cô nhi, hơn nữa còn là người của thành phố C, sao có thể là con gái của chú Hiên Viên được?" Hiên Viên Phong có bao nhiêu quyền thế, cô đã sớm được nghe qua, sau khi nhìn thấy nhà mình gặp chuyện không may thì lại càng hiểu rõ điều đó. Con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia, sao có thể là con của chú ấy? Sao cô ta lại may mắn đến vậy? Chắc chắn là có nhầm lẫn ở đâu đó rồi.
"Là do chính miệng Hiên Viên Phong thừa nhận, cháu cho là sẽ giả được sao? Chuyện Lương Đồng đã không còn đường cứu vãn nữa rồi. Bây giờ chuyện có thể làm chính là mau chóng đưa Mạn Lệ ra nước ngoài, đây là biện pháp tốt nhất mà em có thể nghĩ ra, nếu không, xảy ra chuyện gì em cũng không thế biết được."
Đông Phương Trường Không đau đớn nói, đồng thời còn đưa ra thêm một tin tức khác: "Hơn nữa Lãnh Tâm Nhiên còn có quan hệ rất tốt với Dạ thiếu gia, nếu cô ấy muốn mượn cơ hội này để đối phó với chúng ta, chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Hiện giờ, chúng ta chỉ có thể làm như vậy."
Đông Phương Trường Không trầm mặc, gia chủ nhà Đông Phương cũng trầm mặc, tất cả mọi người đều trầm mặc. Chỉ có Đông Phương Mạn Lệ là không cảm giác được tai họa đang tới, không chịu từ bỏ mà rống to lên: "Con không muốn. Không thể nào, con đi tìm Mộc Thần giúp một tay, con đi tìm chị Tĩnh, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó."
Một năm sau.
Một năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
Nửa năm trước, một cuộc điều tra tác phong quan viên mang tính chất toàn quốc khiến cho tất cả người dân Trung Hoa đều khiếp sợ. Đó là vụ án dính dáng đến nhiều người nhất, tình tiết cũng ác liệt nhất từ thời lập quốc đến nay. Tất cả những quan viên có liên quan đều bị bãi chức xử phạt, trong đó còn có mấy người đứng đầu bị xử tử hình, trong đó bao gồm cả thư ký thị ủy phong quan vô hạn của thành phố H Lương Đồng. Vụ án tham ô này không chỉ dính líu đến mấy quan viên cầm đầu và một đám tay chân phía dưới, mà còn đánh một đòn thật mạnh vào sự kiêu ngạo của nhà Đông Phương, một trong tứ đại gia tộc của Yến Kinh. Những người dính líu đến vụ án này, hơn một phần ba là có quan hệ nhiều hay ít với nhà Đông Phương, cộng thêm việc ông cụ tổ nhà Đông Phương qua đời, trong lúc nhất thời nhà Đông Phương rơi vào tình thế vô cùng hiểm trở. Nhưng mà, lạ ở chỗ, sóng gió đang nhằm vào nhà Đông Phương lại đột ngột biến mất. Người sáng suốt cũng nhìn ra được lần này là có người cố ý nhằm vào nhà Đông Phương, nhưng mà cuối cùng dù nhà Đông Phương có tổn thất nặng nề thì căn cơ vẫn còn đó. Trong lúc này, cũng xảy ra một chuyện không được người khác quan tâm cho mấy, chính là đại tiểu thư Đông Phương Mạn Lệ của nhà Đông Phương bị trục xuất khỏi gia tộc Đông Phương, còn nhị tiểu thư Đông Phương Di nhà Đông Phương lại đính hôn với thiếu gia Văn Nhân Gia nhà Văn Nhân.
Gia tộc lớn phân tranh, không phải người trong cuộc thì không thể hiểu được. Cho nên ẩn tình trong này cũng chả có mấy ai biết rõ.
"Không nghĩ tới Thái Thiên Tư ta cuối cùng lại thua trên tay một con nhóc." Trên hành lang đẫm máu, Thái Thiên Tư luôn luôn bình tĩnh lúc này lại đang chán nản ngồi trên ghế thái sư, nửa năm, thế lực của ông đã hoàn toàn tan rả. Mà người gây ra hết thảy chuyện này lại là một con nhóc chưa đến hai mươi tuổi, sự thật này khiến ông chết không nhắm mắt.
Lãnh Tâm Nhiên bị vây giữa một đám người, sau khi nghe được lời của Thái Thiên Tư thì cầm súng bước lên, sau lưng cô, một thanh niên tuấn mỹ cao một mét tám kè kè theo sát, tư thái hệt như một cận vệ.
"Tôi cũng không định xuống tay với ông sớm như vậy. Nhưng mà, ông sai ở chỗ quá mức tự cho là đúng." Lãnh Tâm Nhiên liếc mắt nhìn thi thể Thái Nguyên Củng đặt một bên, lại nhìn Thái Thiên Tư chỉ trong một đêm mà như già đi mười tuổi, nhàn nhạt nói.
Thái Thiên Tư hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài: "Thắng làm vua thua làm giặc. Lần này, là Thái Thiên Tư tôi thua, cho tới nay, tôi đều khinh thường cô. Nhưng mà, cô cho là, cô diệt bang Thần Long của tôi rồi, có thể phách lối được bao lâu? Tung Hoành? Tự tôi muốn xem xem cô làm thế nào để Tung Hoành thiên hạ."
"Trong cái giới này, kẻ mạnh làm vua. Ông thua là do mấy điểm sau. Một là ông không nên cấu kết với đám người Lương Đồng gây nguy hại đến lợi ích quốc gia. Hai là không nên hợp tác với nhà Đông Phương, bởi vì tôi nhìn bọn họ không vừa mắt, còn ba là, chính ông tự cho mình là đúng. Tôi không thích bị người khác uy hiếp, cũng không thích có người cưỡi trên đầu trên cổ tôi. Quan trọng nhất là, tôi muốn thống nhất hắc đạo của toàn Trung Hoa, ông là hòn đá cản đường của tôi, nhất định phải bị tiêu diệt."
Lãnh Tâm Nhiên nói rất nhẹ, rốt cuộc cô cũng đã hoàn thành chuyện mình muốn làm. Cô cầm súng, nhắm thẳng vào người trước mặt, sau đó mặt không đổi sắc mà bóp cò. Sau khi tiếng súng vang lên, cô xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thanh niên tuấn mỹ lúc này vẫn đi sát theo cô. Mãi cho đến khi họ rời khỏi cái nơi đẫm máu đó, thanh niên kia mới mở miệng: "Tâm Nhiên, tiếp theo muốn làm gì? Hiện tại Tung Hoành vừa mới thống nhất Yến Kinh, nhưng nếu so với cả Trung Hoa thì vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Vậy thì, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Lãnh Tâm Nhiên cũng đứng lại, quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh: "Đối với chuyện này, Thiếu Tuyệt cậu có cái nhìn thế nào?"
Thiếu niên tuấn mỹ giống như minh tinh này, chính là Dung Thiếu Tuyệt được đưa đến Ý đặc huấn với thiếu chủ Mafia ba năm trước. Ba năm, khí thế của cậu ta đã được thu liễm rất nhiều, nhưng lại càng nguy hiểm. Cậu đã trở lại vào nửa năm trước, sau đó bắt đầu làm việc bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên.
Diệt Thần Long là trạm đầu tiên sau khi cậu về nước, hơn nữa, cũng đã hoàn thành rất tốt đẹp.
Lãnh Tâm Nhiên đứng trước cửa lớn của bang Thần Long, kiến trúc phồn hoa náo nhiệt trước kia, giờ đây đã tiêu điều, xơ xác.
"Vậy thì bắt đầu từ thành phố C đi. Cậu cứ nghỉ ngơi một tháng trước đã, sau khi làm xong mọi chuyện thì dẫn Dương Lâm đi thành phố C. Kế tiếp, chính là lúc chúng ta thi triển tài năng rồi!"
Một lát sau, Lãnh Tâm Nhiên quay đầu lại, nhìn chung quanh một chút, rồi đưa mắt nhìn Dung Thiếu Tuyệt, vẻ mặt kiên nghị, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin.
"Được."
Hoàn chính văn