Từng giọt nước mắt rơi xuống như những viên pha lê trong suốt trên gương mặt đẹp đẽ như thiên thần. Triệu Ngọc không kìm được nước mắt khi đọc những dòng chữ mà Vương Thanh cô gửi gắm đến đứa em gái của mình. Nhưng chỉ mới đọc được đến "có thể chị không quay về" thì Triệu Ngọc liền bỏ mặc tất cả mà chạy vụt đi. Ngay cả Nam Dương khi thấy Triệu Ngọc hành động như vậy cũng ngạc nhiên mà rượt theo. Chạy đến gần cửa thì Triệu Ngọc bị Nam Dương bắt kịp. Nam Dương vội giữ Triệu Ngọc lại hỏi.
- Ngọc Nhi, em sao vậy??? Sao em lại chạy ra ngoài???
- Dương, chị ấy...chị ấy có thể sẽ không quay về nữa.
Triệu Ngọc nói trong nước mắt khiến Nam Dương thắt lòng. Nam Dương ôm lấy Triệu Ngọc như an ủi, lấy là thứ trong tay Triệu Ngọc mà đọc rồi nhíu mày. Hơi đẩy Triệu Ngọc ra, ngón tay gạt nước mắt trên má Triệu Ngọc nói.
- Em bình tĩnh một chút. Bây giờ chúng ta qua Vương gia. Chắc cô ấy đang ở nhà thôi. Không sao đâu, em đừng lo.
Triệu Ngọc cố nín khóc mà gật đầu. Nam Dương cũng nở nụ cười nhưng đôi mày lại nhíu Chuyện này không đơn giản như vậy. Có lẽ Vương Thanh đã đoán trước được điều gì đó nên mới để lại lá thư.
Bên Vương Thanh lúc này. Có thể nói cô đang dùng toàn bộ sức lực của mình để chiến đấu. Cô hết chém tên này, đâm tên nọ rồi giết tên kia, nhưng dường như số lượng không hề thiên giảm mà có chiều hướng tăng lên. thanh kiếm ba cô để lại phải nói là tốt vô cùng, nó sắt bén đến mức chém sắt như chém bùn, giúp cô giết được kẻ thù cách dễ dàng. Và dường như việc chém giết nhiều người này càng khiến lưỡi kiếm sắc bén hơn, lưỡi kiếm đã giết không ít kẻ xấu số nhưng chẳng hề có biểu hiện lưỡi kiếm cùn đi cả. Cô đang ở trong trung tâm của vòng vây, nhìn từ bên ngoài có thể sẽ nghĩ rằng cô khó mà thoát khỏi. Tuy nhiên, cô lại chẳng mấy gặp khó khăn, với bản lĩnh của cô cùng sự trợ giúp của thanh kiếm, cho dù kẻ thù có dùng đến súng đạn cô vẫn dễ dàng chém đôi viên đạn cùng khẩu súng và người cầm súng. Dù nói là thế nhưng từ khi bắt đầu cô đã không hề nghỉ ngơi mà cứ liên tục chiến đấu. Dù cô giỏi đến cỡ mấy cũng đã bắt đầu thấm mệt. Đánh ánh mắt nhìn xung quanh, cô nghĩ trận chiến này khó khăn hơn cô nghĩ.
Bên phía Trịnh Thiên, anh đến giờ vẫn còn ở công ty. Tình hình có vẻ tệ hơn anh nghĩ, việc rò rỉ thông tin mật luôn là vấn đề đau đầu. Anh vẫn chưa điều tra được kẻ nào đã lấy cắp thông tin nhưng đau đầu nhất là thông tin đó lại nằm trong tay công ty đối thủ. Anh bây giờ đang bận rộn với đống giấy tờ trong văn phòng. Tuy tay vẫn viết trên giấy nhưng ánh mắt luôn để ý đến điện thoại trên bàn. Anh vẫn luôn chờ điện thoại của ai. Làm thêm được một lúc, anh mới đặt bút xuống ngửa đầu ra sau ghế để định thần. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cứ ngỡ là cuộc gọi của người anh đang đợi, không nhìn tên hiển thị mà nhấn nút nghe ngay.
- Alo...anh tưởng em còn giận...
- Tớ giận gì cậu???
Tiếng của Nam Dương phát ra từ đầu dây bên kia làm anh có chút hụt hẫng. Anh bình tâm lại nói.
- Không có gì. Giờ muộn rồi, cậu gọi tớ có chuyện gì???
- Vương đại tiểu thư có ở cạnh cậu không??? Cậu đưa máy cho cô ấy nghe, tớ có vài chuyện cần hỏi._Nam Dương hỏi thẳng.
- Thanh Thanh??? Tớ đang ở công ty nên không ở cạnh cô ấy. Cậu có chuyện gì muốn hỏi sao???_Trịnh Thiên thắc mắc.
- Vậy thì lạ rồi. Ngọc Nhị gọi cho cô ấy nhưng đã khóa máy rồi nên tớ mới gọi điện cho cậu hỏi thử._Nam Dương nói tiếp.
- Cậu đưa máy cho tôi..._Tiếng của ông Hùng phát ra._Alo, tôi là ông của Tiểu Thanh đây, hiện tại cậu không ở cùng với con bé???
- Vâng, ở trong công ty có một số chuyện nên con phải giải quyết._Anh ngạc nhiên nói khi ông Hùng ở cạnh Nam Dương và Triệu Ngọc.
- Vậy cậu có ở Thượng Uyển cùng với con bé sáng nay không???_Ông bình tĩnh hỏi.
- Dạ, có._Anh thẳng thừng đáp.
- Cậu có thấy thanh kiếm được trưng bày ở trên tủ không???_Ông lại hỏi tiếp.
- Có ạ, nhưng có vấn đề gì với thanh đó sao???_Một lần nữa anh lại thắc mắc.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút. Sở trường của Tiểu Thanh là song kiếm, nếu như con bé lấy thanh kiếm đó đi vậy có nghĩa là con bé đã quyết sống còn với kẻ thù. Ngày hôm nay con bé đã hành xử rất lạ, giống như là chuẩn bị mọi thứ trước khi rời khỏi. Cổ phần trong công ty còn bé đã chuyển nhượng lại cho Tiểu Ngọc, cũng nhờ Tiểu Ngọc chăm sóc ta và Tiểu Chính thay con bé. Vị trí bang chủ của Hỏa Long con bé cũng đã từ chức. Bây giờ không ai trong chúng ta có thể liên lạc được với con bé...
Ông nói chưa hết câu, Trịnh Thiên vụt chạy ra ngoài cửa, anh lái xe rất nhanh, mặc kệ trên đường có rất nhiều xe cộ đi lại, anh cũng vượt qua, ngay cả đèn đỏ anh cũng vượt. Anh lo sợ cảm giác bất an của anh là đúng. Sáng nay cô hành động rất lạ, nói gì mà muốn làm một cặp bình thường trong một làm. Làm những việc bình thường mà một cô gái hay làm, đối xử dịu dàng với anh. Cô đây là đang làm những việc để khiến mình không còn nuối tiếc. Một khi đã hoàn thành tâm nguyện thì cô có thể đi vào chỗ chết mà không hối tiếc điều gì.
Anh thắng xe trước cổng Thượng Uyển, xuống xe chạy thật nhanh về phía căn nhà giữa khu vườn. Căn nhà tối đen như không có ai ở nhà, anh bắt đầu cảm thấy thất vọng. Có lẽ vì cô đã đến bên anh mang cho anh hy vọng nhưng bây giờ cô lại rời đi để anh một nỗi thất vọng tràn trề. Anh mở cửa bước vào đưa tay bật công tắc đèn, căn phòng sáng rực nhưng... thanh kiếm trên tù đã không còn, cô đã cầm thanh kiếm và đi chiến đấu. Anh bước từng bước nặng nề đi vào phòng ngủ, chỉ mong cô còn ở trong phòng, chỉ mong vẫn có mặt ở đây. Nhưng thất vọng nối tiếp thất vọng, cô không hề có trong phòng. Anh đã tuyệt vọng rồi, cô rời đi không nói một lời. Anh lại nâng từng bước chân đến ghế sofa mà ngồi. Nhìn thấy lá thư cùng cành hoa vàng trên bàn, anh mới cầm lá thư lên mà đọc.
"Thiên, bầu trời của em, tất cả của em.
Thật xin lỗi anh vì em đã ra đi mà không nói một lời từ biệt. Em chỉ sợ, sợ rằng một khi em đã nói ra thì bản thân mình lại không kiềm được cảm xúc mà bất chấp tất cả để ở bên anh. Nhưng thật xin lỗi anh, để kết thúc mọi hận thù trong em, em không thể không đi.
Thiên à, cuộc đời em vốn là một màu đen. Em được sinh ra đời đã là một sự sai lầm. Em cứ ngỡ mình có tất cả nhưng hóa ra chỉ là hư ảo. Cơ thể này, gương mặt này, trí tuệ này, hóa ra đều chỉ giả tạo do bàn tay con người làm ra, nhưng lại là sự thất bại. Nhưng anh đã xuất hiện, giống như ánh mặt trời soi sáng cả cuộc đời tâm tối của em. Anh giống như cái tên anh mang, là bầu trời, là tất cả của em. Anh không phải một ảo giác mà em tưởng tượng mỗi ngày, cũng không phải là giấc mơ mà em thấy mỗi đêm. Nhưng...lại một lần nữa, em không thể nào có được hạnh phúc trọn vẹn.
Có phải em sẽ chết sau một năm nữa, phải không???
Anh không cần che giấu em đâu. Em đã nghe toàn bộ sự thật, ông, Tiểu Linh và anh đều biết sự thật này, đúng chứ??? Em biết hết tất cả nhưng em đã giả vờ như mình không nghe thấy. Em muốn mình cùng anh ở bên nhau nhưng những cặp đôi bình thường. Chỉ một ngày, một ngày thôi em cũng đã mãn nguyện. Em đã không còn gì hối tiếc.
Tối nay, chính đôi bàn tay em sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện. Nếu như em thực sự không thể quay trở về được nữa. Xin anh hãy quên em đi, tìm một hạnh phúc thực sự mà đáng lẽ anh nên có. Em ở trên thiên đường sẽ cầu nguyện cho anh.
Anh có còn nhớ em đã từng nói ý nghĩa của hoa quỳnh là một tình yêu chung thủy cho đến lúc chết không. Em sẽ trở thành loài hoa quỳnh đó và chỉ yêu mình anh.
Mãi yêu anh, Vương Thanh."
tay Trịnh Thiên vò nát lá thư, đôi vai anh run rẩy như kiềm chế cảm xúc của chính mình. Nhưng anh không thể kiềm lại được. Một giọt nước mắt lăn xuống rồi từ gương mặt nghiêm nghị kia mà rơi xuống khỏi gương mặt.
Một giọt nước vô tình chạm vào má cô. Cô đưa tay lên chạm vào nơi giọt nước đó vừa rơi xuống, rồi từ từ ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao. Bầu trời đầy đám mây đen, nước mưa bắt đầu rơi từng hạt từng hạt rồi dần dần hạt mưa rơi nhiều hơn. Cô đứng giữa mưa đưa tay hứng những hạt mưa rơi trên người mình mà cô đang nghĩ. Có phải lúc này anh đang khóc hay không giống như cơn mưa này đang rơi trên người cô. Cô đứng dưới mưa giữ những xác chết, dòng nước dưới chân đang nhiễm thêm màu đỏ của máu đang bắt đầu loan ra ngày một lúc nhiều hơn. Cảnh tượng của cô lúc này khiến người ta vừa bi thương nhưng cũng đáng sợ không kém.
Cô đứng đó một lúc, để những hạt mưa kia rơi xuống gương mặt cô. Cô nhắm mắt lại suy nghĩ về anh, tưởng tượng ra một hình ảnh mà cô cho là sẽ không bao giờ thành hiện thực. Tự cười diễu mình, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cô bắt đầu tiến vào phía ngôi nhà phía trước.
Giống như một game chiến đấu vượt qua nhiều vòng để đấu với boss cuối cùng. Vòng là những tên đầu gấu phía bên ngoài, cô đã vượt qua. Bây giờ chắc là tăng cấp độ khó lên, những đối thủ được đào tạo bài bản hơn là những tên chỉ biết múa tay múa chân khi nãy. Khi vừa thấy cô bước vào từ cửa, mọi nh mắt đều đổ dồn về phía cô nhưng là ánh mắt đầy sát khí muốn giết chết cô. Cô vẫn bình tĩnh tay cầm kiếm đi vào giữa phòng. Cô đứng đó quan sát xung quanh, số lượng có vẻ ít hơn lúc nãy nhưng sẽ khó khăn hơn vì cô nhận ra người quen trong đám người đối thủ. Người phụ nữ bắn tỉa đã bắn cô một phát đạn ngày đó. Cái ngày mà Triệu Hữu lừa cô như một con ngốc.