Ông thở dài trầm tư chuyện gì đó thì Lục quản gia bước vào cung kinh cúi đầu. Ông nhìn Lục quản gia hỏi.
- Lục Hàn, có phải ta đã sai lầm khi biến con bé thành như vậy không???
- Lão gia, ông không làm sai chuyện gì cả, là tiểu thư tự nguyện.
Lục quản gia cung kính trả lời.
- Nhưng con bé đã không còn như trước kia nữa. Nó đã không còn nụ cười trong sáng đó nữa.
Nói đến đây, ông thật nhớ đến nụ cười của cô. Nụ cười ngây ngô trong sáng, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn nâng niu, chiều chuộng cô, bảo vệ cô. Nhưng từ khi cô tỉnh lại sau ngày đó, cô đã không còn cười nữa. Thay vào đó là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.
- Lão gia, tiểu thư gặp phải chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi đau lòng. Người đừng tự trách mình.
Ông Hùng không nói gì, phẫy tay kêu Lục quản gia lui ra ngoài. Lục quản gia biết ý của ông thì liền cung kính cúi đầu bước ra ngoài. Chỉ còn mình ông trong phòng, ông đi đến ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, vươn tay cầm lấy khung hình. Trong hình có một đôi vợ chồng đang bế một đứa bé mới sinh cùng một cô bé đứng kế bên đang cười tươi tắn. Đó là hình của vợ chồng con trai ông cùng cô và Tiểu Chính. Nhìn thấy nụ cười của cô trong hình. Ông không khỏi đau lòng. Nhớ lại chuyện của năm trước, ông thật sự hối hận vì không thể làm được gì cho cô.
năm trước, cái ngày mà ông tìm thấy cô trong rừng. Nhìn thấy trên người cô toàn vết thương ông thật đau xót cho cháu gái của mình. Ông thương yêu cô, chiều chuộng cô, nâng niu cô như bảo vật, vậy mà bây giờ lại để cô chịu cực khổ đến nhường này. Thấy cô ngất đi rồi sốt mất ngày liên tục, ông liền giống như một quả bom nổ chậm, hận không thể giết chết đám bác sĩ vô dụng kia nhưng cũng may cô đã tỉnh lại. Nếu không chắc ông sẽ đem cả nhà đám bác sĩ mà bắn.
Nhưng từ lúc cô tỉnh lại thì cũng là lúc nụ cười của cô đã không còn. Cô không nói bất cứ một lời nào. Ngay cả trong đám tang cha mẹ cô, cô cũng không khóc. Cô như người mất hồn khiến ông lo lắng. Cho đến ngày cha mẹ cô được chôn cất. Cô quỳ xuống, gương mặt vô cảm nhưng trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Ông nội, xin ông dạy cho con cách mạnh mẽ hơn. Để con có thể giết kẻ thù.
Ông ngạc nhiên nhìn, cô gái nhỏ này lại muốn ông dạy cô cách giết người. Ông đến bên dìu cô đứng dậy.
- Tiểu Thanh, giết người không hề đơn giản. Nếu như con bước vào con đường này thì không có đường lui. Con thực sự muốn bước vào sao???
Ông ôn tồn nói. Thực sự ông không muốn cô bước vào con đường hắc đạo, một khi đã bước vào rồi thì chỉ có thể bước tiếp, không có đường lui.
- Ông nội, con đã suy nghĩ kĩ rồi. Con không hối hận. Chỉ cần con có thể trả thù cho cha mẹ con, con đều chấp nhận cái giá của nó.
Cô nói với giọng đầy cương quyết.
- Nhưng con phải biết, con đường này không dễ đi chút nào. Hơn nữa ta rất nghiêm khắc khi huấn luyện, cho dù là cháu của ta đi chăng nữa, ta cũng không thiên vị.
- Ông nội, con đã sẵn sàng. Cho dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa. Con quyết không từ bỏ cũng không hối hận.
- Sẽ không hối hận???
- Sẽ không.
Nhìn thấy gương mặt đầy cương quyết của cô, ông đành chấp nhận.
Từ đó, ngoại trừ thời gian đến trường ra thì ông luôn để cô bên mình. Ông quả nhiên nói là làm, ông thực sự nghiêm khắc khi huấn luyện cô. Có nhiều lần ông khuyên cô nên từ bỏ nhưng cô nhất quyết không chịu, ông cũng không thể làm gì.
Nhưng cô khiến cho ông cùng đám thuộc hạ ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, cô rất có tài trong mọi việc. Từ bắn súng, ám khí, độc dược hay võ thuật, cô rất nhanh chóng thuần thục tất cả. Ngay cả thuộc hạ giỏi nhất của ông là Lục quản gia cũng bị bại dưới cô. Không chỉ vậy, cô còn cực kì thông minh. Năm tuổi cô đã lấy được đến bằng đại học và bằng tiến sĩ, còn trở thành đệ nhất hacker trên thế giới với bí danh "Dark Queen".
Sau năm huấn luyện, cô đã đạt được nhiều thành tích khiến ông hết sức kinh ngạc. Thật không ngờ cô cháu gái này với dáng vẻ trong sáng trước kia lại rất có tài, ông liền đem tập đoàn cùng bang Hoả Long giao cho cô. Chỉ sau năm, cô đã đưa tập đoàn và bang hội lên một vị trí cao hơn so với sức tưởng tượng của ông. Không những vậy còn huấn luyện ra thuộc hạ trở thành cách tay đắc lực của cô. Nhưng... vẫn không có chút tin tức nào của hung thủ.
Bỏ khung hình về chỗ cũ, ông dựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại định thần. Đã nhiều năm mà vẫn không có tin tức, ông cũng chẳng còn hy vọng gì. Nhưng cô lại nhất quyết không từ bỏ. Ông cũng không khuyên can, tuỳ ý của cô.
Về phía của cô, sau khi đi khỏi thư phòng, cô đã lên xe đến công ti. Trên xe, cô không nói lấy một lời chỉ chống tay lên cửa tựa đầu mà trầm tư. Được một lúc thì cô lên tiếng. Giọng cô lạnh băng.
- Từ Minh, có tin gì về kẻ đó không???
Từ Minh là trong cánh tay đắc lực của cô, đã theo cô từ khi cô nhận vị trí lãnh đạo bang. Anh tuyệt đối trung thành với cô.
- Vương chủ, thuộc hạ... vô dụng. Xin Vương chủ trách phạt.
Anh nói trong lúc đang lái xe, nhưng cũng không quên quan sát cô qua kính hậu. Trong bang hội, thuộc hạ sẽ gọi cô là Vương chủ còn trong công ti sẽ gọi cô là Vương tổng.
Nghe được câu trả lời quen thuộc, cô càng lạnh lùng hơn. Cô đã quen với câu trả lời này nên cũng chẳng tức giận. Cô từ từ dựa vào ghế nhắm mắt lại định thần.
- Bỏ đi, không thể trách ngươi.
- Vương tổng, đây là lịch cho ngày hôm nay, mời người xem qua.
Giọng người phụ nữ bên ghế phụ lên tiếng, đưa ipad ra trước mặt cô. Người phụ nữ này là Tiêu Như, là cánh tay thứ của cô kiêm thư ký riêng. Thật ra người phụ nữ này vôn rất nhu nhược, được cô cứu trong một lần giải quyết vụ cướp hàng của bang. Khi đến nơi để hàng cô đã phát hiện việc buôn người của chúng, trong số đám người bị bắt có Tiêu Như. Sau khi được cứu, Tiêu Như xin được ở lại bên cô vì Tiêu Như chẳng còn nơi nào để đi. Tiêu Như bị chồng bỏ còn bị hắn lừa bán cho bọn buôn người. Vương Thanh nhìn người phụ nữ này rồi lạnh lùng nói.
- Tôi không thu nạp kẻ vô dụng. Nếu như muốn ở bên cạnh tôi thì phải biến mình thành người hữu dụng.
Sau câu nói đó, Tiêu Như đã nhận sự huấn luyện của Vương Thanh. Chỉ sau một thời gian ngắn đã trở thành cánh tay đắc lực của cô. Mà người Tiêu Như giết đầu tiên chính là người chồng đã lừa mình.
Vương Thanh nhận ipad từ tay Tiêu Như, cô xem qua một lượt. Cô nhíu mày nói.
- Huỷ cuộc hẹn với Đặng thị.
Nói xong cô đưa ipad lại cho Tiêu Như.
- Dạ!!!
Tiêu Như đáp rồi nhận lại ipad.
Tiêu Như biết Đặng tổng của Đặng thị này vốn chỉ là một tên ăn chơi khét tiếng, làm việc thành công thì ít bại sự có thừa. Mà Vương Thanh lại cực ghét những kẻ này.