Hoắc Phong nghe Vương Thanh hỏi mà im bặt không lên tiếng. Đôi mắt của cô lúc này ánh lên sự giận dữ như muốn thiêu đốt Hoắc Phong thành tro bụi. Vương Thanh nhìn Hoắc Phong mà khinh bỉ, nghiến răng mà nói.
- Đừng tưởng một chút đau đớn thể xác thì có thể làm nguôi được cơn giận trong lòng tôi lúc này. Cái tôi muốn chính là sự giày vò tinh thần, giống như sự giày vò mà anh đã làm với Tiểu Hân.
Nói xong Vương Thanh quay người bỏ đi. Trịnh Thiên nghe được toàn bộ lời nói của cô nói cho Hoắc Phong, trong lòng anh chứa đầy tức giận mà nhìn Hoắc Phong. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nghe cô nói như vậy thì chắc chắn rằng Hoắc Phong đã làm tổn thương đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Nếu như Trịnh Hân thực sự gặp mệnh hệ gì chắc không chỉ có cô mà cả anh cũng không tha thứ cho Hoắc Phong dù là bạn thân của anh.
Vương Thanh bỏ ra ngoài rời đi đến căn phòng đang nhốt Trần Ngọc Thủy. Khi cô vừa bước vào thì bạch sư vẫn đang vờn lấy Trần Ngọc Thủy khiến cô ta sợ hãi mà la hét liên tục. Vương Thanh đứng tại chỗ, gương mặt lạnh lùng nhìn hình ảnh con thú to lớn vờn lấy con mồi, rồi lên tiếng nói.
- Tiểu Bạch, qua đây.
Con bạch sư nghe thấy tiếng của Vương Thanh thì ngừng lại động tác, thu lại móng vuốt mà nhẹ nhàng đi đến trước Vương Thanh nhưng lại không tấn công cô. Bạch sư đến trước mặt cô thì cô lại nói.
- Ngồi xuống.
Con vật to lớn nghe lời Vương Thanh mà ngồi xuống trước sự ngỡ ngàng của cả người, nhưng Trần Ngọc Thủy nào biết Trịnh Thiên và Hoắc Phong đang có mặt tại đó. Vương Thanh nhìn bạch sư nghe lời mà ngồi xuống thì mỉm cười rồi đưa tay lên đầu mà vuốt ve. Bạch sư dường như rất hưởng thụ cái vuốt ve của cô, nó nhắm mắt dụi đầu vào tay cô để được vuốt ve nhiều hơn. Vuốt ve bạch sư xong thì Vương Thanh từ từ bước đến gần Trần Ngọc Thủy, bạch sư cũng đi bên cạnh cô. Cô nhếch môi khinh bỉ mà nói.
- Trần Ngọc Thủy, đã lâu không gặp.
- Cô...là ai???
Trần Ngọc Thủy nghe Vương Thanh nói mà có chút thắc mắc trong lòng. Vương Thanh lại không hề ngạc nhiên khi nghe Trần Ngọc Thủy nói như vậy. Trái lại, cô càng thích thế hơn, bởi vì như vậy thì mọi chuyện cô ta làm suốt năm qua sẽ được phơi bày. Cô giả vờ buồn bã mà nói.
- Cô làm tôi hơi buồn đấy. Mới năm thôi mà đã không nhận ra tôi rồi sao. Nếu vậy cô có nhớ một người trong Tam Nữ Hoàng của trường trung học A năm trước được mệnh danh là Nữ Hoàng Băng Giá chứ.
- Cô là...Vương Thanh.
- Không sai. Chính là tôi.
- Tại sao cô lại bắt tôi đến đây??? Tôi và cô đâu có thù oán gì chứ.
- Đúng là tôi không có thù oán gì với cô. Nhưng năm trước tôi đã nói với cô. Tôi không quan tâm cô quyến rũ ai hay lên giường cùng đàn ông, nhưng nếu cô dám làm tổn thương Tiểu Hân dù chỉ là một sợi tóc. Tôi cũng không bỏ qua cho cô.
Gương mặt Vương Thanh tức giận nhìn Trần Ngọc Thủy mà nói. năm trước, cô từng cảnh cáo cô ta nhưng dường như cô ta không thèm đặt lời nói của cô trong lòng mà khiến Trịnh Hân tổn thương thì dù có là ông trời cô cũng sẽ lôi xuống mà trừng phạt. Trần Ngọc Thủy nghe cô nói mà run sợ nhưng cô ta cũng rất cả gan lại lớn tiếng phản bác.
- Tôi không làm gì cả.
- Cô không cần phải đóng kịch trước mặt tôi. Cô biết không, nhìn bộ mặt giả tạo này của cô, tôi thật sự buồn nôn. năm trước chính là cô dùng bộ mặt này để đổ tội cho Tiểu Hân, nếu cậu ấy không ngăn tôi thì có lẽ bộ mặt giả dối này của cô đã bị tôi lật ra. năm sau cũng là bộ mặt này khiến Tiểu Hân phải nhận lỗi đã xô cô xuống cầu thang khiến cô xảy thai. Không những vậy còn nhận cái tát từ chính người cậu ấy yên. Nhưng lần này không ai có thể ngăn cản tôi lột mặt nạ của cô ra rồi.
Vương Thanh nghiến răng mà nói. Đôi mắt như hình viên đạn nhìn Trần Ngọc Thủy như muốn phanh thây cô ta. Trịnh Thiên nghe cô nói thì tức giận mà nhìn Hoắc Phong đang đứng ngỡ ngàng trước mặt anh, hai tay anh nắm thành nắm đấm để kiềm chế cơn tức giận trong anh. Người mà Trịnh Hân yêu chính là Hoắc Phong - bạn thân của anh. Nhưng anh không thể nào ngờ được người bạn của anh lại nỡ ra tay đánh em gái anh. Cô ta nghe Vương Thanh nói mà càng run sợ hơn. Nhưng cô ta nào phải dạng vừa, vẫn ngoan cố đổ tội lên Trịnh Hân.
- Là cô ta cố tình xô tôi xuống. Tôi chỉ muốn làm hòa với cô ấy nhưng cô ấy không chịu nên đã xô tôi. Cô ấy muốn tôi tránh xa Phong nên muốn giết tôi.
- Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô sao??? Cô biết không, kế hoạch của cô rất hoàn hảo. Một mũi tên trúng đích. Vừa khiến Hoắc Phong hiểu lầm cậu ấy mà hận cậu ấy, vừa khiến đứa bé mất đi không chút dấu vết. Cô quả thật tính toán rất chu toàn. Nhưng sai lầm của cô, chính là để sự việc đó diễn ra ở Trịnh viên.
Vương Thanh nở một nụ cười khinh thường mà nói cho Trần Ngọc Thủy nghe khiến cô ta ngỡ ngàng mà nhìn Vương Thanh. Cô biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì nên nói tiếp.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Bởi vì tôi biết nếu như cô để việc đó xảy ra ở Hoắc viên thì việc cô phi tang đoạn phim từ camera ẩn thì rất dễ dàng. Nhưng cô lại lo lắng đến khi cái thai thành hình mọi việc sẽ bị bại lộ nên cô muốn mau chóng phá cái thai đi để mọi chuyện được suôn sẻ. Vô tình cô biết được Tiểu Hân đang buồn mà lợi dụng lúc đó đến Trịnh viên để giở trò. Nhưng cô quên mất một điều là ở Trịnh viên cũng có camera ẩn. Và mọi việc đã được quay một cách rất rõ ràng, cả gương mặt của cô và Tiểu Hân đều rất sắc nét nên không thể nhầm lẫn đi đâu được đâu,
- Tôi không tin cô.
Vương Thanh nghe Trần Ngọc Thủy nói mà cười lớn rồi đưa tay lên búng một cái "tách". Vương Thanh đánh mắt nhìn vào tấm cánh như muốn nói. Hoắc tổng, sự giày vò tinh thần mà tôi dành cho anh bắt đầu. Một cái màn hình lớn xuất hiện đối diện tấm kính một chiều, chủ yếu là để Hoắc Phong nhìn thấy rõ ràng mọi việc đã được quay lại khi đó. Xuất hiện trên màn hình chính là khung cảnh phòng khách ở Trịnh viên và cô gái. Rất rõ ràng có thể thấy được gương mặt của Trịnh Hân và Trần Ngọc Thủy. Trần Ngọc Thủy cô ta đứng ngay cầu thang còn Trịnh Hân thì đứng một khoảng xa cô ta. Nhìn là có thể đoán ra, với khoảng cách như vậy thì Trịnh Hân không có cơ hội ra tay. Dường như người đang nói chuyện gì đó, trên gương mặt của Trần Ngọc Thủy rất độc ác. Đến khi cánh cửa vừa được mở ra thì Trần Ngọc Thủy giả vờ bị trượt chân mà lăn xuống cầu thang. Vừa đúng lúc Hoắc Phong nhìn thấy cảnh cô ta lăn xuống cầu thang, còn Trịnh Hân vì muốn cứu lấy cô ta mà chạy đến nhưng không kịp, vô tình đứng đúng chỗ khiến Trịnh Hân bị nghi ngờ. Cô ta nằm dưới đất ôm bụng mà quằn quại đau đớn, giữa chân cô ta chảy máu. Hoắc Phong nhìn cô ta như vậy mà lo lắng sai người đưa cô ta đi bệnh viện. Đến khi nhìn Trịnh Hân đang đứng ngay hành lang gần cầu thang thì giận dữ. Hoắc Phong đến trước mặt Trịnh Hân không nương tay mà tát Trịnh Hân. Trịnh Hân bị đánh liền ôm mặt vừa bị đánh, gương mặt như muốn khóc cố giải thích. Nhưng chưa kịp nói hết thì lại bị Hoắc Phong tát vào bên còn lại rồi nói điều gì đó. Xong thì bỏ đi. Trịnh Hân ôm mặt khóc, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
Đến đây thì màn hình tối đen. Không khí dường như lắng đọng im ắng. Trịnh Thiên nhìn toàn bộ sự việc diễn ra trên màn hình mà vung nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Hoắc Phong một cái thật mạnh khiến Hoắc Phong nằm vật ra đất, từ miệng chảy ra một ít máu. Hoắc Phong lúc này lại hoang mang với những gì mình vừa thấy. Thật không ngờ người con gái mà Hoắc Phong cho là người mình yêu lại chỉ vì muốn gây hiểu lầm giữa Hoắc Phong và Trịnh Hân mà không ngần ngại ra ta ngay cả với đứa con của mình trong bụng. Trịnh Thiên nhìn Hoắc Phong nằm dưới đất mà giận dữ nói.
- Hoắc Phong, rốt cuộc Tiểu Hân đã làm sai chuyện gì mà cậu lại đánh con bé chứ??? Cậu nói đi.
Hoắc Phong không nói được gì chỉ biết nhìn chăm chăm Trần Ngọc Thủy mà từ từ đứng lên. Trần Ngọc Thủy cô ta lúc này lại cười một nụ cười thỏa mãn rồi nói.
- Phải!!! Chính là tôi sắp đặt. Chính là tôi cố tình ngã cầu thang để đổ tội cho cô ta. Rồi sao??? Là cô ta đáng bị như vậy. Ai bảo cô ta luôn bám lấy Phong không buông. Phong chỉ có thể là của một mình tôi thôi. Và chuyện này, anh ấy sẽ không thể nào biết được sự thật đâu.
- Cô chắc chứ.
Vương Thanh nghe Trần Ngọc Thủy thừa nhận thì lạnh lùng. Đến khi cô ta nói hết câu thì cô nhếch môi cười rồi vỗ tay cái. Tấm kính dần dần được mở ra, Trịnh Thiên cùng Hoắc Phong xuất hiện. Vương Thanh nhìn gương mặt của Hoắc Phong một bên bị sưng phù thì đoán chắc là do Trịnh Thiên làm. Cũng đúng thôi, nhìn thấy em gái mình vô cớ bị đánh thì có ai nhịn được chứ. Cô lạnh lùng hỏi Hoắc Phong.
- Hoắc tổng, chắc đã nhìn thấy hết mọi chuyện rồi chứ???
- Thủy nhi, tại sao em lại có thể ác độc đến như vậy??? Ngay cả con của chúng ta mà em cũng lấy ra để làm công cụ cho kế hoạch của em sao???
Hoắc Phong đôi mắt như không thể tin được mà nhìn Trần Ngọc Thủy để xác định. Vương Thanh nghe Hoắc Phong nói "con chúng ta" thì cười thành tiếng mà nói.
- Con chúng ta??? Anh đừng làm tôi mắc cười. Anh bây giờ còn nghĩ đứa con đó là của anh???
- Ý của cô là...đứa bé đó không phải của tôi.
- Nếu đứa bé trong bụng cô ta thực sự là của anh thì cô ta đã không nghĩ ra bao nhiêu cách để phá đi cái thai đó.
- Phong...anh đừng nghe cô ta nói. Cô ta nói dối đấy. Mục đích cô ta là chia rẽ em và anh để giúp Trịnh Hân. Anh đừng nghe cô ta.
Hoắc Phong nghe Vương Thanh nói mà ngờ vực nhìn cô. Trần Ngọc Thủy ngay từ lúc thấy Hoắc Phong thì đã sợ hãi. Cô ta nghe Vương Thanh nói cái thai cô ta dùng để hại Trịnh Hân thì càng sợ hãi hơn bò đến chân Hoắc Phong, nắm lấy ống quần mà nài nỉ Hoắc Phong.