- Đương nhiên, không chỉ vậy tốc độ lan tin còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng nữa đó.
Trịnh Hân cũng nhận được thiệp. Rất nhanh cả thành phố lan tin Vương thị mở tiệc.
Cô không nói gì chỉ chăm chăm vào ly rượu. Lệ Ái từ lúc nào ngồi bên cạnh quàng tay qua vai cô.
- Này!!! Khi nào thì cậu định may lễ phục. Hay là đi trung tâm thương nại cùng tụi này.
Lệ Ái nói với vẻ hào hứng.
- Tiệc mừng thọ của ông chứ có phải lễ xem mắt của tớ đâu mà chuẩn bị lễ phục.
Vương Thanh thản nhiên nói.
- Không lẽ cậu định ở vậy suốt đời.
Trịnh Hân nói.
- Tớ chưa nghĩ đến chuyện đó.
Vương Thanh nói xong thì đưa ly lên nhâm nhi li rượu.
- Vậy bây giờ nghĩ được rồi. Lợi dụng buổi tiệc này tìm chồng soái ca đi.
Lệ Ái nói.
- Nghe giọng hình như cậu rất mong chờ buổi tiệc thì phải. Muốn tìm chồng sao???
Vương Thanh chọc ghẹo.
Lệ Ái nói với giọng tự tin cùng với hành động hất tóc.
- Đương nhiên, phải tranh thủ tuổi xuân mà tìm chồng chứ để tuổi xuân qua rồi lúc đó muốn cũng chẳng được.
- Thấy mà ghê~~~
Vương Thanh cùng Trịnh Hân đồng thanh nhìn Lệ Ái bày ra khuôn mặt nhăn nhó khó tin. Sau đó là tiếng cười.
Ba cô gái này thật sự là tâm điểm với vẻ đẹp của cả ba. Bọn họ thật sự thu hút ánh nhìn người khác.
Đột nhiên Vương Thanh cảm giác có ai đó nhìn mình. Cô quay đầu quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Rồi dừng lại ở mặt kính của một căn phòng VIP. Cô cảm nhận được dường như ánh mắt đó từ sau tấm kính.
Trịnh Hân lên tiếng hỏi. Đang vui vẻ mà Vương Thanh không nói gì cả là cả hai mất hứng.
- Tiểu Thanh, cậu sao vậy???
Cô lắc đầu nói.
- Không có gì. Chắc là tớ nhầm.
Trong căn phòng VIP mà Vương Thanh nhìn có người đàn ông trong đó. Mỗi người ngồi một ghế sôpha bằng nhung quanh chiếc bàn thuỷ tinh. Căn phòng được cách âm và được làm bằng kính một chiều nên có thể dễ dàng nhìn ra ngoài.
Người đàn ông ngồi đối diện tấm kính là Trịnh Thiên, anh của Trịnh Hân. Năm nay tuổi, là tổng tài của tập đoàn Trịnh thị và là thủ lĩnh của bang Ngân Lang. Anh nổi tiếng là tàn nhẫn, không gần nữ sắc. Anh cao m thân hình vạm vỡ cân đối, gương mặt yêu nghiệp với đôi mắt ưng, đôi môi bạc mỏng cùng với mái tóc đen. Từ lúc cô bước vào anh luôn nhìn cô. Lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua nhưng càng lâu ánh mắt anh không thể rời khỏi người cô.
Người ngồi đối diện anh là ông trùm của làng giải trí Lâm Triết. Anh cao m, thân hình cân đối, gương mặt anh tuấn. Anh nổi tiếng là đào hoa, thay bạn gái như thay áo, lúc nào bên mình cũng có một cô. Nhưng chỉ riêng khi gặp mặt bạn của anh thì anh không dẫn theo, vì biết tính của ba người này không thích gần nữ sắc.
Người bên tay phải tên là Nam Dương, là gia chủ của Nam gia, đứng đầu tập đoàn Nam thị và là thủ lĩnh của bang Bạch Hổ. Anh cao m, thân hình săn chắc, gương mặt phi phàm, trên tay trái anh có đeo nhẫn hình con hổ là biểu tượng quyền lực của anh trong cả bạch đạo lẫn hắc đạo. Anh là người lãnh khốc vô tình và chưa từng gần nữ giới dù chỉ là liếc nhìn.
Người còn lại là Hoắc Phong, tổng tài tập đoàn Hoắc thị và người đứng đầu bang Hắc Ưng. Anh cao m thân hình chuẩn hơn người mẫu với đôi chân dài, gương mặt tuấn tú. Là người lạnh lùng, ít nói ngoại trừ với ba người bạn của anh, với người ngoài anh khá kiệm lời.
Gia tộc của người này cùng với Vương thị được gọi là Ngũ đại gia tộc đứng đầu thành phố S này. Còn người đàn ông này nổi tiếng là người đàn ông độc thân hoàng kim. Riêng cô thì không ai biết đến, từ khi cô nhận vị trí đứng đầu Vương gia, cô rất ít khi xuất hiện. Ông cô muốn cô xuất hiện sớm nhưng cô lại kiên quyết không đồng ý. Trước khi cô đạt được thành tựu, cô sẽ không xuất hiện. Đến nay, cô đã đưa Vương gia lên một tầm cao không ai ngờ được, nên ông cô thừa dịp tiệc mừng thọ này để cô xuất hiện trước giới thượng lưu.
- Thiên, cậu đang nhìn gì vậy???
Lâm Triết hỏi khi thấy Trịnh Thiên đăm chiêu nhìn ra ngoài làm người kia cũng bắt đầu chú ý rồi cả nhìn theo hướng mà Trịnh Thiên nhìn.
- Đó chẳng phải là em gái cậu sao???Hoắc Phong nói khi nhìn thấy Trịnh Hân.
- Nhưng còn hai người đẹp kia là ai??? Thiên kim nhà nào vậy???
Lâm Triết lại để ý đến Vương Thanh và Lệ Ái.
- Chắc là bạn của con bé. Thiên, cậu đang nhìn em gái cậu hay là nhìn người đẹp vậy???
Nam Dương vừa nói vừa đưa ly rượu lên miệng uống.
- Không phải chứ. Thiên, cậu thực sự để ý đến bạn của em gái cậu sao???
Lâm Triết lên tiếng trêu chọc rồi bước đến khoác vai anh.
- Là người đẹp nào vậy??? Có cần tớ chỉ cậu cách cưa đổ con nhà người ta không???
Nói xong Lâm Triết nhận được cái trừng mắt của Trịnh Thiên, Lâm Triết liền giơ tay đầu hàng không nói gì. Hai người còn lại chỉ biết cười lắc đầu.
Trịnh Thiên sau khi trừng mắt với Lâm Triết thì tiếp tục nhìn Vương Thanh lúc này đang ngồi quay mặt vào trong quầy bartender. Gương mặt cô lạnh lùng chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu.
- Này người đẹp, đi chơi cùng các anh không??? Bảo đảm sẽ không làm người đẹp cảm thấy cô đơn.
Tiếng của người đàn ông phát ra phía sau lưng Vương Thanh, người đàn ông này cùng với hai người khác đến gần bọn cô định ve vãn nhưng cô chẳng quan tâm. Hai người kia cũng quay mặt đi chỗ khác chẳng thèm đếm xỉa đến.
Lâm Triết nhìn thấy tình hình không ổn liền lên tiếng hỏi.
- Không xong rồi, có cần ra giải quyết không???
- Triết, cậu cứ tiếp tục xem kịch đi. Bạn em gái của Thiên có người không tầm thường đâu.
Hoắc Phong nói, ánh mắt hiện lên tia thú vị nhìn Trịnh Thiên. Cả Nam Dương hình như cũng phát hiện ra điều gì, chỉ mải mê uống ly rượu trên tay.
- Cút!!!
Vương Thanh giận dữ lên tiếng. Trịnh Hân và Lệ Ái nghe được thì từ từ cách xa cô ra. Mấy tên này chắc chán sống rồi nên mới chọc đến cô. Hai người họ biết tính tình cô thế nào nên cách xa cô ra trước để tránh bị ăn đòn. Nhưng cái tên kia vẫn tiếp tục giọng điệu dâm đãng đó.
- Bùi Tuấn Tài anh là người có tiền, chỉ cần em muốn cái gì cũng có thể cho em, hay là chúng ta đến chỗ nào đó riêng tư để nói chuyện nha.
Câu sau hắn nói nhỏ bên tai cô, Bùi Tuấn Tài vốn là tên công tử bột chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc.
Hắn vừa nói xong máu nóng cô bốc lên đến đỉnh đầu. Cô ghét nhất người khác đụng vào người mình, cảm giác thật ghê tởm. Cô không nể nang gì, cầm ly rượu trong tay không thèm quay mặt hất thẳng ly rượu vào mặt hắn. Bùi Tuấn Tài bị hất rượu tức đến hộc máu. Lúc này, hai người bạn kia của cô đã an vị ở chỗ an toàn gọi một chai rượu chờ xem kịch.
- Con khốn, dám làm ông mất mặt. Để xem khi nằm dưới thân ông còn hung dữ được không. Bắt nó.
Bùi Tuấn Tài ra lệnh cho hai tên kia xông lên định bắt cô. Cô dùng chút lực xoay ghế quay lại tiện thể đưa chân đá thẳng vào đầu hai tên kia khiến cả hai nằm vật xuống đất. Cô liền cắt chéo chân hai tay để trên đùi, nhìn thật giống như chưa có gì xảy ra. Gương mặt lạnh tanh nhìn Bùi Tuấn Tài. Hắn hoảng sợ nhưng không bỏ cuộc liền đẩy tên kế bên mình xông lên. Tên bị đẩy lên liền tung cú đấm, cô ngửa mặt tay chữ x đỡ nắm đấm của hắn, rồi tiện thể nắm tay hắn vật hắn lộn thành vòng tròn nằm dưới đất. Chưa hết một tên khác đột nhiên xông lên tung cước, cô dùng chân đỡ chân của hắn, chân còn lại gạt chân hắn thành vòng tròn rồi tung cước đá vào mặt hắn. Lúc này cô đã xuống ghế, cô từ từ bước đến chỗ Bùi Tuấn Tài, hắn hoảng sợ lùn mấy bước rồi ngã phịch xuống đất. Một tên khác không biết xuất hiện từ lúc nào cầm lấy ghế đưa lên định đánh vào đầu cô, cô nắm lấy cột múa gần đó đưa cả người xoay quanh cột thuận thế tung cú đá vào gáy khiến hắn ngã nhào về phía trước. Cái ghế rơi xuống chân Bùi Tuấn Tài khiến hắn đau đớn. Một tên bị hạ lúc nãy đứng dậy đập bể chai rượu trên bàn định lao về phía cô nhưng chưa đến được nơi thì bị cô dùng phi tiêu ném trúng tay hắn. Giải quyết xong đám ô hợp, cô lạnh lùng nhìn Bùi Tuấn Tài lúc này đang sợ sệt ngồi dưới đất. Hắn lắp bắp nói.
- Cô... cô... Tôi là con trai của Bùi thị trưởng thành phố S này. Cô mà đụng đến tôi thì cô không được yên đâu.
- Àh~~~Con trai của Bùi thị trưởng.
Cô mặt lạnh cảm thán.
Hắn nghe vậy nghĩ cô sợ nên cả gan nói.
- Cô biết sợ rồi sao???
- Nhưng mà Bùi thị trưởng thì đã sao??? Đối với tôi, cũng chỉ là một hạt cát dưới chân tôi mà thôi.
Cô vừa nói chân mang boot cao gót nhọn cm dẫm lên tay hắn ấn mạnh một cách không thương tiếc khiến hắn kêu la thảm thiết.
- Ah~~~~.
Sau đó dùng một cước đá vào mặt hắn. Sau khi xong xuôi thì quay sang nhìn hai cô bạn đang ngồi xem kịch kia nói.
- Tớ mất hứng rồi. Tớ về trước đây.
Nói rồi cô bỏ đi. Trịnh Hân và Lệ Ái cũng đi theo sau cô. Dù sao cũng đã được xem kịch vui, thoả mãn rồi thì đi về thôi.
- Wa, cô gái đó quả không tầm thường tí nào nha.
Lâm Triết cảm thán sau khi nhìn thấy toàn bộ quá trình Vương Thanh giải quyết đám người Bùi Tuấn Tài.
Cả người theo dõi toàn bộ cảnh vừa rồi cũng không khỏi ngạc nhiên. Cô gái này lại một mình có thể hạ gụi người khác nhanh đến vậy. Không ai lên tiếng. Riêng chỉ mình Trịnh Thiên anh lại đang mỉm cười một nụ cười hài lòng hiếm có.
- Cô gái này thật sự rất thú vị.