Hình ảnh hạnh phúc cứ lần lượt hiện lên trong đầu Vương Thanh nhưng khi đôi mắt cô mở ra thì cô không hề nở nụ cười hạnh phúc, mà là một gương mặt lạnh băng. Không ai biết cô đang suy nghĩ gì, cũng không ai biết cô định làm gì. Cô đứng dậy rồi rời khỏi vườn hoa để lại một khoảng lặng, một khoảng lặng đáng sợ.
Tối hôm đó, Vương Thanh đi từ trên lầu xuống, trên người mặc một cái áo croptop bên ngoài khoác một áo đen bóng, quần đen bóng ôm sát cùng với đôi boot gót nhọn, nhưng điều đặc biệt đáng chú ý ở đây là ở cổ tay trái của cô có cột một chiếc khăn, chính là chiếc khăn tay của anh trước ngày cô đi. Khi cô vừa xuống bắt gặp Trịnh Thiên đang giả làm Tư Hoàng và nói chuyện với đám thuộc hạ. Anh nhìn thấy cô từ trên xuống giống như muốn ra ngoài. Khi cô đi gần đến cửa biết anh sẽ đi theo cô nên cô nói ngay không cho anh nói.
- Không đi theo tôi.
Chỉ vỏn vẹn chữ nhưng nó lại khiến anh đứng hình nhìn cô rời đi. Cô ngồi lên chiếc siêu xe của mình nhanh chóng rời đi để tránh anh cản cô. Ngay khi cô vừa đạp ga thì đúng như cô đoán anh chạy vọt ra nói với cô.
- Tiểu thư...
Nhưng anh chỉ mới gọi Vương Thanh thì cô đã chạy được một đoạn khá xa. Trịnh Thiên không đuổi kịp, bất lực nhìn theo bóng xe của cô. Vương Thanh vừa chạy vừa nhớ lại gương mặt của anh lúc đó, trong lòng cô có chút xót nhưng suy nghĩ đó của cô chỉ là thoáng qua.
Vương Thanh lái xe chạy băng băng trên đường Z mà trong lòng không yên. Có lẽ vì bây giờ là ban đêm nên đường khá vắng vẻ, chẳng thấy lấy một ánh đèn xe, chỉ có ánh đèn đường chiếu sáng, không khí yên tĩnh. Nhưng cái khung cảnh này có chút lạ thường, hơn nữa nó có vẻ gì đó khiến người ta ớn lạnh. Rồi đột nhiên, một giọng nói vang lên.
- Vương chủ, người có cảm thấy kỳ lạ không???
- Ngươi cũng phát hiện ra rồi sao!!!
Là giọng của An Huy, còn giọng nói phát ra từ đâu thì chính là từ hoa tai nhỏ mà Vương Thanh đang đeo. Hoa tai này được chế tạo hết sức tinh tế và tỉ mỉ, chỉ nhỏ bằng hạt gạo và được điều khiển bằng chính suy nghĩ của người đeo. Nên không cần có nút ấn, cô cũng có thể liên lạc với người kia mà không bị phát hiện.
Vương Thanh nãy giờ chạy trên đường đã thấy lạ. Tuy là ban đêm nhưng chí ít cũng phải có một vài chiếc xe tải chở hàng đi trên đường. Vậy mà bây giờ lại chẳng thấy chiếc xe nào cả. Ngay sau khi cô nói xong thì An Huy lại nói tiếp.
- Vương chủ, trên đường người chú ý cẩn thận. Tình hình lúc này khó có thể để chúng tôi bảo vệ người.
- Không cần. người chỉ cần bảo đảm an toàn của mình là được._Vương Thanh nói với giọng nghiêm nghị.
- Nhưng..
- Cái chính ta muốn ngươi đi cùng chính là muốn ngươi quay về báo lại tình hình để gọi hỗ trợ đến. Ta biết mình đang làm gì nên ngươi không cần lo đâu.
Vương Thanh lên tiếng cắt ngang khi An Hải định ngăn cản. Cô biết lần này đi không dễ dàng để quay trở về nhưng cô vẫn muốn đi thử xem sao. Cô muốn biết được người gửi những thứ đáng ngờ kia cho cô có phải là hắn hay không và mục đích hắn nhắm đến ngôi biệt thự đó là gì.
Chạy được một lúc cũng đến địa điểm mà tờ giấy nhắn đó. Đây là một khu nhà bỏ hoang, mọi thứ xung quanh đều rất hoang tàn. Ngôi nhà thì mục nát, cây cối thì rậm rạp khiến người ta hoảng sợ mà không dám đến gần ngôi nhà này. Nhưng có cái gì đó rất khác thường nó luôn khiến Vương Thanh cảm thấy cái vẻ bề ngoài của nơi này như muốn đe dọa không cho ai đến gần, giống như không muốn che giấu một điều gì đó. Vương Thanh quan sát bên ngoài một lúc rồi từ từ mở cánh cửa bám đầy bụi mà tiến vào trong. Bên trong ngôi nhà đó cũng không có cái gì đáng ngạc nhiên cho lắm. Đồ vật trong nhà không có cái nào là nguyên vẹn, sàn nhà thì bụi đóng thành một lớp dày, trên trần nhà thì mạng nhện chằng chịt, trên cửa sổ thì đầy ván gỗ đóng một cách tùy tiện. Vương Thanh nhìn quanh một hồi rồi nói.
- Các người đứng bên ngoài có phát hiện gì không???
Từ lúc Vương Thanh dừng xe đến khi cô bước vào trong nhà, anh em tử thần đã đứng một nơi cách không xa để quan sát. Ngay khi nghe cô hỏi thông qua thiết bị liên lạc thì An Huy cũng đáp lại.
- Tạm thời không có gì khả nghi cả.
- Tốt, tiếp tục quan sát. Tránh bức dây động rừng.
Vương Thanh ra lệnh sau đó tiến sâu hơn vào trong nhà. Nhưng khi cô vừa bước đến giữa phòng thì đột nhiên cánh cửa tự động đóng lại tạo một tiếng động lớn làm cô quay lại nhìn nhưng chẳng thấy ai. Ánh mắt cô ánh lên sự cảnh giác cao độ, cô nói nhỏ.
- An Huy, An Hải. Có phát hiện gì không???
Hai anh em sinh đôi ở bên ngoài chọn một địa điểm không quá gần cũng không quá xa để trợ giúp Vương Thanh. An Hải liên tục dùng ống nhòm chuyên dụng nhìn ban đêm để quan sát. Nhưng có lẽ vì chỉ có thể nhìn từ ngoài vào trong nên cả ngoài không biết được, cũng không tìm được điều khả nghi gì. An Huy vừa nghe tiếng nói của cô phát ra từ máy liên lạc, thì liền nói.
- Vẫn chưa thưa Vương chủ.
Nghệ An Huy nói như vậy thì Vương Thành cô càng đề cao cảnh giác hơn, rõ ràng ngôi nhà này không được bình thường. Đi một vòng xem xét nhưng chẳng có phát hiện gì. Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện chạy thật nhanh phía sau lưng cô rồi ngay lập tức biến mất khi cô quay đầu lại. Vương Thanh cảm thấy dường như có ai đó đang theo dõi mình, không chỉ một người mà rất nhiều người. Cô cứ như con mồi đang bị bầy dã thú rình rập. Bước đi đến chỗ mà bóng đen đó vừa biến mất, cô muốn kiểm chứng bóng đen vừa rồi cô cảm nhận được là của con người. Cô bước rất chậm, tiến gần đến một cái bàn, cô bước sang bên cạnh muốn nhìn phía dưới hộc bàn có gì hay không??? Những....
- Vương chủ, cẩn thận.
Tiếng của An Huy đột nhiên vang lên và kế đến là bốn bức tường đột nhiên xuất hiện những song sắt, ngăn chặn Vương Thanh cô thoát khỏi. Từ trên trần nhà rơi xuống những quả đạn, ngay khi chúng chạm đất thì liền nhả những làn khói mờ mịt nhưng đây chẳng phải khói bình thường mà là khói cay. Cô ngay khi thấy những quả đạn khói đó thì liền đưa tay che mũi lại, nhưng đôi mắt cô lại thấy cay cay đến nỗi không thể mở mắt ra được cô đành phải nhắm mắt lại. Tiếp đó là khoảng người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ dưỡng khí nhảy từ trên trần nhà nhảy xuống, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng hơi dùng để bắt những cây kim tẩm thuốc mê cực mạnh. Cô không nhìn thấy chỉ nghe được những tiếng chân đáp xuống mặt đất thì cô liền đoán được có người đã phục kích sẵn ở đây. Những tên mặc đồ đen nhìn thấy cô không cử động thì đoán rằng cô không biết đến sự xuất hiện của chúng, chúng liền liếc mắt nhìn nhau ra ám hiệu tuyệt đối không được phát ra tiếng động. Một trong số những tên đó nhẹ nhàng nhất có thể tiến lên từ phía sau cô, rút ra một ống tiêm có lẽ là thuốc mê, định tiêm cho cô ngay từ phía sau.
Hắn bước đến gần cô, càng lúc càng gần đến một khoảng nhất định thì hắn đưa ống tiêm lên cao định đâm xuống. Tưởng rằng nhiệm vụ của bọn chúng sẽ hoàn thành một cách êm đẹp nhưng không. Ngay lúc mũi tiêm sắp chạm vào da thịt thì đột nhiên Vương Thanh quay phắc người lại, tay cô anh chóng bắt lấy tay của hắn rồi thuận thế đâm kim vào cổ họng khiến cho toàn bộ thuốc mê đều tiêm vào cho hắn. Hắn lăn đùng ra ngất khiến những người còn lại cũng hoảng loạn nhưng rất nhanh bọn chúng lấy lại được tinh thần và bắt đầu nhắm bắn cô. Đôi mắt cô không thể mở, lại còn phải nín thở, cô không thể sử dụng cách chiến đấu bình thường, cô chỉ còn cách sử dụng thính giác để xác định mục tiêu. Tiếng súng bắn ra rất nhỏ giống như đã tính trước được việc cô có thể chiến đấu mà không cần nhìn. Nhưng có một điều mà chúng đã sai lầm, đó chính là đánh giá cô quá thấp. Đôi tai của cô rất nhạy nên có thể nghe thấy được tiếng động nhỏ đến mức mà người bình thường luôn cho là không hề phát ra tiếng. Cô liên tục né được những cây kim mà chúng bắn ra. Khi chúng nhìn thấy cô né được toàn bộ cây kim chúng bắn ra thì chúng bắt đầu hoảng loạn hơn.
Anh em họ Hứa vì đúng ở ngoài cộng thêm đám khói dày đặc bên trong làm cho anh em không thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Một điều kỳ lạ là đột nhiên thiết bị liên lạc của cô và người họ đột nhiên không hoạt động khiến cho cả bên dường như mất hoàn toàn liên lạc. An Hải lo lắng nhìn An Huy mà nói.
- Anh hai, chúng ta phải làm sao đây???
- Anh cũng không biết. Vương chủ không cho chúng ta tham gia chiến đấu. Bây giờ cũng không liên lạc được với người. Anh không biết nên làm gì cho phải nữa.
An Huy chỉ biết thở dài nhìn em trai mình. Ngay cả anh cũng chẳng biết nên làm gì. Vương chủ chỉ ra nhiệm vụ cho người đưa tin về, chứ chẳng cho họ tham chiến. Bây giờ họ chỉ cảm thấy chuyện này còn khó hơn cả giết người nữa, thật đau đầu.
- Chắc là không có chuyện gì đâu. Khả năng chiến đấu và phòng vệ của Vương chủ rất cao. Anh nghĩ cái bẫy này không làm khó được người. Chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa xem sao???
An Huy thấy em mình lo lắng thì lên tiếng chấn an. Tuy nói để An Hải yên tâm nhưng trong lòng An Huy rất lo lắng. Không biết Vương chủ trong đó thế nào rồi. Có an toàn không??? Có bị thương không??? Nếu thật để người có mệnh hệ gì, anh còn mặt mũi nào nhìn chị em họ Uông cùng những người khác.
Cùng lúc đó, tình hình phía nhóm bảo vệ ngôi biệt thự cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn khi một nhóm người áo đen đột nhập.
————————————————————
Thành thật xin lỗi mọi người vì ra chương trễ như vậy. Mình hiện đang thực tập nên hầu như chẳng còn thời gian để ra chương. Hôm nay mình chịu khó thức khuya để hoàn thành chương này coi như tạ lỗi với mọi người. Mọi người thông cảm nhé!!!