Gần thành phố có một khu rừng, giữa khu rừng có một cái thác và hồ nước. Trong hồ nước có một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau. Vương Thanh ngay khi được giọng nói của Trịnh Thiên thì lý trí của cô hoàn toàn bị đánh bại, cô mặc kệ tất cả, chỉ làm theo cảm xúc và bản năng của mình. Tất cả mọi cảm xúc của cô đều đến từ người đàn ông này.
Trịnh Thiên hơi bất ngờ khi Vương Thanh lại hoàn toàn không chống cự hay tránh né như lúc nãy. Có lẽ cô đã mất khống chế mình vì xuân độc. Nhưng cái làm anh lo lắng là sau khi cô đã được giải độc thì cô sẽ phản ứng như thế nào, không biết cô có biết người đang cùng mình ân ái là anh hay không. Anh cũng không buồn vì cô nghĩ anh là người đàn ông khác nhưng đâu đó trong anh vẫn tức giận khi nghĩ đến cảnh cô cùng người đàn ông khác thân mật mà không phải là anh. Càng nghĩ như vậy anh càng không muốn buông cô ra. tay anh ôm chặt lấy thân thể cô như muốn cô hòa nhập làm một với anh.
Môi lưỡi người cứ dây dưa một lúc lâu, toàn thân người đều ướt sũng khiến cô cảnh tượng càng dâm mĩ hơn.Áo của cô vẫn còn trên người cô chỉ là cúc áo bị cởi ra hết và bị kéo đến khủy tay, áo ngực cô cũng bị kéo cao để lộ cặp bông đào trắng trẻo, cúc quần và dây kéo của cô cũng bị anh mở ra, tay anh lần mò vào quần trong của cô tìm đến hoa huyt của cô mà vuốt ve nó. Vờn bên ngoài đủ thì anh đưa một ngón tay của mình vào trong cô, nước cũng theo ngón tay anh mà vào khiến nơi đó của cô ẩm ướt. Anh hôn môi cô thỏa mãn xong thì lần xuống cổ rồi đến xương quai xanh và cuối cùng là cặp bông đào mê người kia. chân cô quấn lấy hông anh, tay quàng qua cổ anh để anh thuận tiện hành động hơn, miệng cô ngân nga sung sướng theo từng nhịp ra vào ngón tay anh. Bên trong càng lúc càng bóp chặt ngón tay anh hơn nên anh biết cô sắp đến định, anh bèn rút tay mình ra thay thế bằng một thứ to hơn. Nam căn của anh đột nhiên đi vào trong cô, một cảm giác sung sướng khiến cô không chịu được mà càng rên rỉ lớn hơn.
Mặt hồ nước vốn đã bị thác nước chảy xuống tạo ra những ngọn sóng lớn rồi dần dần nhỏ lại nhưng do sự luận động của anh làm cho con sóng đó gợn lên một lần nữa. Anh ra vào trong cô không ngừng nghỉ càng lúc càng nhanh đến khi thấy bản thân mình không thể chịu đựng thêm được nữa anh mới ôm cô lên bờ, đặt cô nằm lên áo khoác lúc nãy của anh để cô thoải mái hơn. Với tư thế này thì không còn gì có thể cản anh tiến công vào trong cô. Cô hoàn toàn mất khống chế, cô như bị anh đưa lên đến tần mây nên vô thức nói những lời mị hoặc.
- Nhanh...nhanh...nữa...ah...cho em....
Trịnh Thiên nghe thấy cô nói thì càng ra vào trong cô nhanh hơn. Anh luận động như một cơn vũ bão lên cơ thể của cô. Đầu nấm của anh chạm tới tử cung của cô làm cô có chút khó chịu. Anh đổi tư thế gác một chân cô lên vai anh rồi tiếp tục tiến công. Tư tế này khiến anh vào sâu trong cô hơn, như muốn xuyên thủng cô. Cô nằm dưới, hứng chịu từng cú thúc của anh, bên trong cô càng lúc càng siết chặt lấy anh. Anh thúc những cú thúc cuối cũng rồi phóng thẳng vào trong cô.
Sau một hồi luân động, Vương Thanh chỉ còn biết nằm đó mà thở hổn hển, cả Trịnh Thiên cũng thở dốc thỏa mãn. Nhưng đột nhiên đôi mắt anh hiện lên sự sắc lạnh tột cùng, anh kéo người cô vào lòng mình, cầm áo khoác che chắn cơ thể cô. Anh chỉ dịch cơ thể của cả dựa vào gốc cây gần chỗ cả , cũng nhờ có bụi rậm dưới gốc cây mà người được che chắn không bị nhìn thấy. Một đám người cầm theo đèn pin đang soi đèn để tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng chợt một tên mở miệng nói.
- Tao không nghĩ cô ta có thể chạy đến tận đây đâu._Tên thứ nhất nói.
- Nhưng đây là lệnh của cấp trên chúng ta chỉ có thể làm theo lệnh mà thôi._Tên thứ nói.
- Mà công nhận cô ta đẹp thiệt ha, nếu cho tao chắc chắn tao sẽ nhốt cô ta lại mà ngày đêm...Ai da!!! Sao mày đánh tao???_Tên thứ nhất nói.
- Tao đánh cho mày tỉnh một đó, mày nên nhớ rằng cô ta là của chủ nhân. Nếu mày không muốn đi gặp ông bà sớm thì mau tìm đi. Rồi còn về nữa, tao ớn cái nơi này lắm rồi._Tên thứ xen vào.
Bọn chúng tán gẫu được một lúc thì bắt đầu tìm kiếm. Trịnh Thiên nghe bọn chúng nói thì đen mặt lại, không ngờ bọn chúng lại dám có ý đồ đối với Vương Thanh. Nếu như để anh biết được chúng lại ai, anh nhất định sẽ băm chúng nát như tương rồi quăng cho chó ăn. Đang trong suy nghĩ thì đột nhiên người trong lòng anh lại cựa quậy, có lẽ do trong người vẫn còn xuân độc nên cô như chưa được thỏa mãn. Cô vừa mở mắt ra thì thấy chiếc cổ mạnh mẽ của anh. Không nhịn được cô liền lè lưỡi nhe răng mà liếm rồi cắn mút cổ của anh mà khiêu khích anh.
Trịnh Thiên giật mình với hành động của cô. Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng để cùng cô ân ái. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô đang vuốt ve người anh ra mà rồi nhìn vào gương mặt mê man của cô mà nói.
- Ngoan nào, đừng động.
Nhưng cô nào nghe theo lời anh, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh cứ liên tục khép mở cô lại không nhịn mà dán môi mình lên môi anh. Tâm tư anh lại chấn động thêm một lần nữa, anh không ngờ là khi cô trúng xuân dược thì bạo dạn đến vậy. Nam căn vẫn đang nằm trong cô một lần nữa cứng lên, anh chuyển từ bị động sang chủ động nhưng vẫn không quên cảnh giác với đám người đang tìm kiếm kia. Bị anh hôn, cô khẽ kêu lên những tiếng yêu kiều. Bỗng anh lại nghe thấy.
- Mày có nghe thấy gì không???
- Nghe thấy gì??? Tao chẳng nghe được gì cả ngoài tiếng thác nước kia.
- Tao biết như tao nghe thấy tiếng khác.
- Có mày bị ảo tưởng thì có. Ở đây ngoài cây và nước thì chẳng có gì cả.
- Nhưng rõ ràng là tao nghe thấy tiếng khác mà.
- Vậy mày cứ ở đây mà nghe tiếp đi ha, tao đi chỗ khác đây.
Thế là cả bọn kéo nhau đi chỗ khác để lại tên kia vẫn còn đang thắc mắc về cái tiếng mình nghe được.
- Rõ ràng là mình nghe thấy tiếng gì đó mà. Chẳng lẽ là mình nghe nhầm thật... Nè!!! Chờ tao với.
Thật hú hồn!!! Trịnh Thiên cứ nghĩ sẽ bị phát hiện cũng may nhờ tiếng thác nước ngay đó lấn át tiếng của cô. Nhưng anh cũng sắp không chịu được sự công kích của cô. Anh hiện đang ngồi dựa lưng vào gốc cây, cô ngồi trong lòng anh, cả vẫn chưa hề tách rời nhau. Mà cô lại tự mình nhún nhảy trên người anh liên tục. Khi chúng chưa rời đi, anh không dám làm gì chỉ để mặc cô muốn làm gì thì làm anh chỉ biết cố gắng che lấp tiếng rên rỉ thỏa mãn của cô. Chúng đi rồi anh đột ngột ôm người cô mà đứng dậy để lưng cô dựa vào thân cây rồi tự mình luận động. Tay cô hết bám vào cái cây phía sau lưng mình rồi lại bám lấy cổ anh, cô như chưa bao giờ được thỏa mãn mà muốn nhiều hơn nữa. Anh cũng không thể ngờ được cô chỉ mới trúng một ít xuân độc mà lại biến cô thành một người ham muốn nhiều đến vậy. Nếu như thực sự cô bị trúng một lượng nhiều hơn thì không biết cô sẽ thế nào nữa.
người cứ thế triền miên không biết bao lần, không biết bao nhiêu lần anh phóng thẳng mầm móng của anh vào trong cô đến mức tràn ra ngoài nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn. Đến khi cả cảm thấy quá mệt rồi thì liền ôm nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tán lá xanh chiếu sáng gương mặt thiên thần của một cô gái. Nếu như có người nhìn thấy cô lúc này hẳn sẽ cho cô là công chúa ngủ trong rừng. Vương Thanh khẽ nhíu mày lại rồi từ từ mở đôi mắt đen láy của mình. Cô đang nằm nghiêng nên trước mặt cô là đám bụi rậm. Thấy cảnh trước mắt mình lạ lẫm cô đột ngột ngồi dậy, gương mặt như tỉnh toán hẳn mà nhìn xung quanh. Cô vẫn còn ở trong rừng gần cái thác nước tối qua. Cô nhìn quanh mình rồi lại nhìn bản thân mình, trên người cô đã được mặc quần áo chỉnh tề cùng với một chiếc áo khoác lớn nhìn vào biết chắc chắn là của đàn ông. Nhưng lại chỉ có một mình cô, người đàn ông đó đã đi đâu, tại sao lại để cô một mình giữa nơi rừng sâu hoang vắng này. Mà ngay cả gương mặt người đàn ông đó như thế nào cô cũng không nhớ rõ. Tất cả chỉ là một mảng mở hồ nhưng giọng nói của người đó lại rất quen thuộc.
Nhắm mắt lại, Vương Thanh cố nhớ lại chuyện tối qua. Cuộc triền miên long trời lở đất tối qua như thước phim quay chậm trong đầu cô nhưng chỉ có gương mặt đàn ông đó là mờ nhạt. Rồi cô nhớ đến cái đau nơi bả vai thì cô đứng lên cầm theo áo khoác đến cạnh bờ hồ nhìn xuống. Mặt hồ nước phản chiếu rõ ràng gương mặt của cô, nhưng cái cô muốn xem lại là cái khác, cô cầm áo của chính mình kéo ra. Xuất hiện dấu răng cùng những vết đỏ chi chít trên vai. Cô liền biết những chuyện cô vừa nhớ lại không phải là mơ, cô cũng đoán ra được trên người cô đã đầy dấu tích của cuộc ân ái. Cô thở dài một tiếng, dùng tay vốc nước lên mà rửa mặt rồi đứng lên nhìn quanh một lát thì mới rời đi.
Vương Thanh khoác chiếc áo khoác kia lên người mong rằng sẽ che được những dầu vết ám muội. Cô đi được một lúc thì nghe thấy tiếng gọi lớn.
- Vương chủ, người ở đâu...???
- Vương chủ....
- Tiểu thư...
Là giọng của rất nhiều người nhưng cô biết chính là của nhóm người Từ Minh. Cô đứng lại chỗ đáp lại thật lớn.
- Ta ở đây.
Không lâu sau đó thì một đám người xuất hiện, họ thấy cô thì vui mừng. Tiêu Như thấy cô thì vừa lo lắng vừa mừng rỡ chạy đến hỏi.
- Vương chủ, người không sao chứ??? Người đã mất tích suốt một đêm. Chúng tôi rất lo cho người.
Tiêu Như cứ nói không ngừng, nhưng Vương Thanh lại chẳng để ý. Ánh mắt cô quét qua đám người trước mặt như tìm một ai đó. Không thấy người cô cần tìm thì đôi mày của cô liền nhíu lại, ánh mắt hiện lên sự ngờ vực. Người đó không có ở đây.
- ----------------------------------
Hơi nhạt so với dự tính của mình. Mọi người thấy sao???