Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

chương 86: rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh nắng ban mai xuyên ra tấm màn che cửa sổ soi sáng cả căn phòng. Vương Thanh nhíu mày khó chịu rồi xoay người nằm nghiêng ngược lại với ánh nắng kia, cảm thấy một ánh mắt lạ thường đang nhìn mình thì mới từ mở mắt ra. Trịnh Thiên đã thức từ lâu, nhìn thấy cô còn đang ngủ nên anh không muốn phá giấc ngủ của cô, anh nằm im lặng ngắm nhìn gương mặt của cô. Anh hiện tại đang nằm kiểu tiên cá, tay chống đầu nhìn cô, cơ ngực vạm vỡ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo choàng. Cô thấy anh nhìn mình, có chút ngượng cô kéo chăn chùm cơ thể mình mỉm cười mà nói.

- Sao anh không đánh thức em dậy???

- Để làm gì???

Để làm gì chứ, Trịnh Thiên anh chưa bao giờ cần chờ ai dậy cả, mỗi buổi sáng anh thức dậy thì mọi người đã dậy từ sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Nhưng nhìn thấy gương mặt lúc ngủ yên của cô, anh mới cảm thấy ngắm nhìn người mình yêu đang ngủ say cũng là một hạnh phúc. Nhìn thấy cô tỉnh dậy mỉm cười với mình khiến anh càng trân trọng giây phút này. Vương Thanh nghe anh nói vậy thì tròn mắt nhìn anh, không phải anh có rất nhiều việc sao, không gọi cô dậy thì sao anh giải quyết công việc được. Anh thấy cô như vậy thì kéo cô vào lòng ôm rồi ôn nhu nói.

- Em sửa soạn một chút rồi xuống ăn sáng.

Vương Thanh mỉm cười vòng tay ôm lấy hông anh nhưng rồi cô nhớ ra cái gì đó thì khẽ đẩy anh ra, nhếch mày nhìn anh mà nói.

- Thiên, áo của em bị đứt hết cúc áo rồi.

Câu nói vừa kết thúc thì anh ngồi dậy ngay lập tức, nói nhanh rồi phóng vào phòng tắm.

- Anh đi chuẩn bị.

Vương Thanh nằm trên giường từ từ ngồi dậy dựa người vào đầu giường mà buồn cười nhìn về phía phòng tắm. Một lúc sau, Trịnh Thiên đã ăn mặc chỉnh tề bước ra thấy cô đang nhìn về phía anh thì cảm thấy giật mình mà bước nhanh ra cửa. Cô thấy anh hành động như vậy thì bật cười, không ngờ cũng có lúc Đế Vương hắc đạo lại có tật giật mình. Cười một lúc rồi lắc đầu, cô vé chăn bước xuống giường đến gần cửa sổ, kéo tấm rèm ra để ánh nắng đi vào chiếu sáng cả căn phòng sáng rõ hơn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời trong xanh, trên bầu trời lại có vô số những đám mây trắng nhỏ trôi từ từ. Không biết cô đang nghĩ gì cô chỉ nhìn chăm chăm lên trời.

Một lát sau, Trịnh Thiên cầm một túi trên tay bước vào, anh thấy Vương Thanh đang quay lưng về phía anh mà trầm tư nhìn ra cửa sổ không để ý anh bước vào. Bóng lưng đó anh rất đỗi quen thuộc, bóng lưng cô đơn luôn ám ảnh anh suốt một thời gian nhưng không biết ai là chủ. Đến nay anh đã biết được nhưng nó không còn là của cô thiếu nữ luôn xuất hiện một cách bí ẩn, mà nay cô đang hoàn toàn đứng đối diện với anh. Bóng lưng ấy cũng không còn cô đơn như trước, mà bây giờ đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn khiến người ta không thể rời mắt. Anh đặt túi lên bàn, từ từ bước đến gần cô, vòng tay qua eo cô ôm cô từ phía sao, kéo cô vào lòng. Cô hơi giật mình nhưng rồi mặc anh để lưng mình dựa vào lồng ngực vạm vỡ kia, để cằm tựa vào vai cô, để mặc anh hít hà hương thơm trên người cô, tay cô nắm lấy tay anh. Thứ mà anh không thể chống cự lại chính là mùi hương của cô, nó không giống như mùi nước hoa mà đám nữ nhân hay dùng để quyến rũ anh, mùi hương của cô tựa như từ da thịt cô tỏa ra, nhẹ nhàng, thanh khiết còn ngọt ngào khiến anh đắm chìm, giống như mùi hương hoa quỳnh vậy. Anh dụi mặt vào tóc cô tham lam hít hà mà hỏi.

- Em đang nghĩ gì vậy???

- Em đang nghĩ...mình làm như vậy có ích kỉ hay không.

Trịnh Thiên nghe Vương Thanh nói thì ngừng lại mọi hành động mà đứng thẳng lên. Cô cũng từ từ gỡ tay anh ra quay người lại nhìn anh mà nói tiếp.

- Tiểu Hân cùng Tiểu Ái, người họ hiện tại đang đau khổ vì người họ yêu không đáp lại tình yêu của họ. Mà em bây giờ lại bên anh. Liệt họ có hận em vì ích kỉ như vậy không???

Trịnh Thiên nghe cô nói vậy thì thở ra một hơi. Hóa ra là cô đang lo lắng cho người bạn của mình. Cũng chẳng trách được, cô vốn không tin ai, khó khăn mới mới kết bạn được nên cô rất để ý tâm tư người kia. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói.

- Đừng lo lắng. Rồi người họ sẽ hạnh phúc thôi.

- Thật sao???_Cô ngước mặt lên hỏi anh.

- Thật. Mẹ anh từng nói rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ gặp được nhân duyên của mình, nếu biết từ bỏ đúng lúc thì nhất định sẽ gặp được người mang đến hạnh phúc cho mình. Em hãy cho họ thời gian, rồi sẽ có ngày họ sẽ được hạnh phúc.

Vương Thanh nghe anh nói thì tâm tình cô đã khá hơn nhiều, cô không còn lo lắng nữa mà cười rạng rỡ ôm chặt lấy anh. Anh cũng rất hưởng thụ mà ôm cô, vừa ôm vừa nói.

- Đồ anh chuẩn bị rồi, em sửa soạn rồi xuống ăn sáng.

Rời khỏi vòng tay anh, cô lấy túi trên bàn rồi vào phòng tắm. Đứng trước gương trong phòng cô mới phát hiện ra khắp trên người cô toàn là dấu vết hoan ái hôm qua. Gục mặt xuống, cô thật chào thua anh, lần nào cũng để lại dấu trên người cô làm cô không biết làm mà giấu đi. Cô bước ra, bộ đồ công sở cô mặc trên người đã giúp cô che đi gần hết dầu hôn, chỉ còn trên cổ là cô phải để tóc xõa ra thì may ra cô mới che được phần nào.

Xong thì cô và anh xuống phòng ăn để ăn sáng, anh vẫn ân cần chăm sóc cô khiến người làm gần như muốn rớt hàm xuống đất. Thiếu gia vô tình lạnh lùng vậy mà bây giờ lại ân cần chăm sóc một cô gái, ngay cả Trịnh Hân là em gái ruột mà còn chưa được chăm sóc như vậy huống chi là người ngoài. Anh mặc kệ những ánh mắt kì lạ kia đang nhìn, anh vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cô vừa nói.

- Ăn xong rồi anh đưa em đến công ty.

- Không cần đâu, hôm nay em cần đến một nơi trước rồi mới đến công ty. Anh cứ đi làm đi em gọi người đến đón là được.

Vương Thanh từ chối ngay, Trịnh Thiên định hỏi cô muốn đi đâu nhưng thấy cô hình như không muốn nói nên thôi. Anh đành nói.

- Vậy cũng được. Nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi cho anh.

Cô gật đầu rồi cả tiếp tục ăn. Sau khi anh rời đi thì cô gọi cho Từ Minh đến đón cô. Vừa bước vào trong xe cô liền nói.

- Về biệt thự riêng của tôi, sau đó anh đến công ty, tôi phải đến một nơi trước.

- Vương tổng, hay để tôi đưa người đến đó luôn._Từ Minh nói.

- Không. Nơi đó, tôi muốn ai biết đến hết.

Vương Thanh hơi u buồn nói. Nơi đó, cô không muốn ai đến ngoại trừ cô vì nơi đó có những kỉ niệm mà cô không muốn ai phá hoại nó. Từ Minh theo lệnh cô đưa cô về biệt thự riêng rồi đến công ty. Cô vừa bước xuống thì xuống ngay hầm để xem lấy ra một chiếc xe mui trần màu trắng mà lái đi.

Vương Thanh dừng xe trước một cổng nhỏ và hàng rào bằng sắt, bên cột được xây bằng gạch, phía trên được tạo thành vòng cung với đám lá xanh mướt cùng những bông hoa hồng leo một nửa bên là hoa đỏ bên còn lại là hoa màu hồng, dưới tán cây có treo một bảng đề là "Thượng Uyển". Cánh cổng đóng lại được khóa cẩn thận bằng ổ khóa cổ xưa, cô lấy từ túi xách ra một chiếc chìa khóa cũng cổ xưa không kém ổ khóa kia. Cô tra chìa vào ổ rồi xoay một cái, ổ khóa bật mở, cô mở cổng bước vào. Trước mắt cô là một khu vườn lớn hơn cả vườn hoa ở Mĩ.

Khung cảnh ở nơi đây có thể nói là vô cùng tuyệt đẹp, có thể thấy được người tạo ra khu vườn này là một người vô cùng tinh tế và lãng mạng. Một con đường nhỏ bằng gạch dẫn đến ngôi nhà nhỏ được xây giữa vườn, cách vài bước thì có cây cột giống cột ở cổng. Trên thân cột bị những cây leo quấn quanh để vươn cao, mỗi cây ở mỗi cột lại nở ra một màu hoa khác nhau, người còn đường gạch ra thì toàn bộ đều được phủ bằng một màu xanh của lá cây và cỏ cùng với màu sắc của hoa. Bước sâu vào bên trong sẽ thấy có nhiều con đường đi hơn dẫn đến những khu vực hoa khác. Hoa ở đây có thể nói là được thu thập ở khắp thế giới, ngoài nhiều loại hoa khác nhau còn có đủ màu sắc. Bước đến một ngã rẽ, cô đột nhiên dừng lại mà nhìn về phía nơi còn đường đó dẫn đến. Con đường này dẫn đến nhà kính chủ yếu để trồng những loài hoa không thích nghi được với khí hậu ở thành phố S. Cô lại bước đi trên con đường chính dẫn đến ngôi nhà. Đứng trước ngôi nhà cô nhìn một lượt xung quanh, ngôi nhà này được xây theo lối kiến trúc cổ xưa giống trong mấy cuốn truyện cổ tích mà mẹ cô hay đọc cho cô nghe lúc nhỏ với bức tường bằng đá và mái được lợp ngói đen. Ngôi nhà được tách biệt hoàn toàn với khu vườn bên ngoài bằng hàng rào gỗ thấp, xung quanh ngôi nhà để một khoảng trống nhỏ với thảm cỏ xanh, một chiếc xích đu trắng được đặt ở cạnh cửa, bên còn lại thì đặt một bộ bàn ghế. Dưới chân trường được trồng xen kẽ những cây hoa nhỏ vô tình tạo ra một hàng rào bằng hoa cho ngôi nhà, phía trên cửa sổ có treo một số chậu hoa nhỏ.

Đây chỉ mới là bên ngoài ngôi nhà mà đã tạo cho người khác cảm giác giống như mình đang ở thiên đường. Nơi đây có lẽ chính là thiên đường của cô nên có thể hiểu được lý do cô không muốn ai đến đây. Nơi này chính là một tay do ba cô tạo nên vì mẹ cô. Là nơi chứa đầy tình yêu của người cũng là nơi cô lớn lên trong tình thương của họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio