Editor: Thơ Thơ
“Ha hả, con hiểu được liền tốt.” Tuyết Vĩ Quốc ấm lòng cười, nhưng trong con ngươi lại xẹt qua một tia sáng giảo hoạt. “Vi Vi, bây giờ đầu con còn đau phải không?”
“Đã hết đau, cha, ngài vẫn nên đi xem mẹ con đi thôi, con tin tưởng bây giờ mẹ càng thêm cần cha.”
“Yên tâm đi, Vi Vi, trước khi cha tới thăm con, đã mang theo đồ vật đi thăm mẹ con.”
Không có!!!
Xạo!!
Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, suốt buổi sáng nay cô đều ở trong phòng bệnh của mẹ, vừa mới trở về cũng chỉ vài phút mà thôi, căn bản là không gặp được Tuyết Vĩ Quốc!
Cha…… đang nói dối!!
Hiểu được, đã hiểu. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hôm nay cha lại đây cũng không phải tới xin lỗi; cũng không phải tới thăm cái gì. Bất quá là thấy con gái được Hoàng Phủ Minh sủng ái, cho nên…… Đặc biệt trình diễn một hồi cảnh khổ nhục kế, đúng không?!!
A, thì ra là thế…… Thì ra là thế……
“Cha, con có chút mệt mỏi, mời cha trở về đi.” Khẩu khí, khôi phục cứng lạnh, Tuyết Vi kéo chăn đắp ở trên người.
“Vi Vi, có phải con không thoải mái hay không? Có cần cha kêu bác sĩ lại đây không?”
“Không cần, ngài trở về đi.”
“Như vậy …… cha đây liền đi trước?” Tuyết Vĩ Quốc thử tính hỏi xong.
Tuyết Vi đều không có để ý tới.
Ông chỉ đành phải mang theo vương quản gia chậm rãi rời khỏi phòng bệnh……
‘ Cộc cộc cộc……’ giây lát, tiếng đập cửa lần thứ hai truyền đến.
Tuyết Vi không kiên nhẫn dùng chăn che đầu lại: “Cha, ngài còn có chuyện gì sao? Con muốn nghỉ ngơi.”
“Tôi không phải ba ba cô.”
Giọng nói mị hoặc cách chăn truyền tới lỗ tai Tuyết Vi, cô vội vàng nhấc chăn lên nhìn lại cửa …… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chỉ thấy, mặt Hoàng Phủ Nguyệt mang tươi cười đi đến.
“làm sao anh lại tới nữa?!”
“Nghe khẩu khí của cô, giống như không chào đón tôi hả?” Anh lôi ghế ra ngồi ở bên giường, chậm rãi nhếch chân lên bắt chéo.
“anh chạy nhanh trở về SE đưa tin đi thôi, phỏng chừng không biết có bao nhiêu fan muốn khóc sắp chết!”
“Rồi nói sau.” Hoàng Phủ Nguyệt không chút để ý gợi lên khóe môi: “Tôi thật không nghĩ tới, thương thế của cô, vậy mà là bị người cha hai mặt đánh hả?”
Hai mặt?
Tuyết Vi nghi hoặc nhíu nhíu mày: “làm sao anh biết thương thế của tôi là bị ba ba tôi đánh?”
“Tôi đã tới từ rất sớm rồi, bất quá nhìn đến có người ở phòng bệnh liền không có hiện thân, kết quả…… Liền nghe được cô cùng ba ba cô đối thoại.”
Đối thoại giữa cha con hai người đích xác kêu Hoàng Phủ Nguyệt rất là ngoài ý muốn.
Thứ nhất anh không nghĩ tới cha Tuyết Vi vậy mà sẽ ra tay nặng như vậy; thứ hai không nghĩ tới Tuyết Vi vậy mà cũng là con gái riêng; về phần thứ ba ……
‘ lão gia, không biết lần này tam tiểu thư sẽ thật sự tha thứ cho ngài sao? ’
‘ tôi cũng nói không chừng. Con bé kia, thực khôn khéo, nhưng tôi biết, con bé kia mười phần khát vọng tình thương của cha, tôi đều nói như vậy với nó, cho dù là nó ý chí sắt đá cũng sẽ mềm xuống đi? ’ Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vĩ Quốc và vương quản gia vừa ra khỏi phòng bệnh liền bại lộ nguyên hình.
Lúc ấy, Hoàng Phủ Nguyệt an vị ở trên hành lang, bất động thanh sắc nhìn dối trá giữa chủ tớ hai người kia!
Cho nên, thứ ba, anh thật không nghĩ tới, Cha Tuyết Vi sẽ là người dối trá như thế!
“Bảo bối, phỏng chừng em ở nhà cũng chẳng ra gì, nếu em đáp ứng gả cho tôi, ít nhất, tôi có thể bảo đảm địa vị em ở nhà các người nhất định sẽ tăng lên không ít đâu.”
Đúng vậy, Tuyết Vi một chút đều không phủ nhận điểm này, bất quá…… “Tôi sẽ không gả cho anh!!”
“Ai nha nha, em yêu tôi như vậy, tôi lại yêu em như vậy, nếu chúng ta kết hợp ở bên nhau, chẳng lẽ không phải là tình duyên có một không hai sao?”
Bộ dáng Hoàng Phủ Nguyệt bày ra vẻ mặt ảo tưởng tương lai vô tận, chọc Tuyết Vi tức khắc có loại cảm giác muốn phun.
Là tình duyên có một không hai sao??
“Hoàng Phủ Nguyệt nghe cho kỹ. Tôi yêu Tà Nguyệt, nhưng mà, giới hạn giữa fan cùng thần tượng, loại yêu này có thể gọi là sùng bái; mà, tôi cũng không sùng bái Hoàng Phủ Nguyệt anh, đừng nói gì đến yêu!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“hả? Nhưng tôi đã là Hoàng Phủ Nguyệt, lại là Tà Nguyệt ……”
“Không giống nhau.” Tuyết Vi mặt vô biểu tình lắc lắc đầu: “Ở dưới ánh đèn flash người kia là Tà Nguyệt, là thần tượng tôi sùng bái; ở trong đời sống hiện thực người kia là Hoàng Phủ Nguyệt, là Tam thiếu gia Nhà họ Hoàng Phủ, hoàn toàn bất đồng!!”
“Hừ, cô thật đúng là một cô gái tích cực.” Tà Nguyệt ra vẻ bất mãn chọc chọc gương mặt Tuyết Vi, theo sau, ái muội cười nói: “lúc tôi giả bệnh tim phát tác, vì sao cô khóc lợi hại như vậy? Còn nói không yêu tôi hả?”
Hóa ra……
Là có chuyện như vậy?!!
Đây là nguyên nhân làm cho Hoàng Phủ Nguyệt xuất hiện ảo giác sao?
Tuyết Vi tựa hồ rốt cuộc có manh mối, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tôi khóc…… Là bởi vì ở trên người anh…… tôi thấy được bóng dáng của chính mình mà thôi!!”
Cứ việc không muốn chính diện thừa nhận chính mình yếu ớt; cứ việc không muốn kêu người khác biết tình cảnh chính mình, càng thêm không muốn trước mặt người khác rơi lệ. Nhưng cô vẫn không cách nào phủ nhận, khi nhìn đến hình thức Hoàng Phủ Nguyệt và Hoàng Phủ Dương Vinh ở chung, cô…… Tìm được rồi bóng dáng chính mình ……
“Hừ, cô cũng đừng phủ nhận, dù sao…… Tôi biết cô chính là yêu tôi.” Nói xong, Hoàng Phủ Nguyệt cười tà điểm điểm mũi cô. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tuyết Vi nhanh chóng mở tay anh ra: “Hoàng Phủ……”
“Đi trước, bảo bối, chúng ta…… gặp ở Nhà họ Hoàng Phủ.” Không cho cô bất luận cơ hội biện giải gì, Hoàng Phủ Nguyệt đứng dậy liền rời khỏi phòng bệnh.
“Thật là!! Anh làm sao còn không rõ?? Nhưng……” Ngữ phong vừa chuyển, Tuyết Vi nghi hoặc gãi gãi đầu: “gặp ở Nhà họ Hoàng Phủ …… Là có ý tứ gì?”
Ngoài phòng bệnh.
Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt vây quanh trước người, nửa người tựa vào ở trên mặt tường lạnh băng, trong một đôi con ngươi hẹp dài lập loè ánh sáng u ám, khuôn mặt cũng treo nụ cười vài phần bất đắc dĩ ……
‘ Nguyệt, em yêu Tuyết Vi vì cái gì? ’ trong óc ký ức về tới đêm qua cùng Hoàng Phủ Minh nói chuyện.
‘ chính là yêu, không có nguyên nhân. ’
‘ em bớt pha trò cho anh!! Nghiêm túc chút!! ’ lập tức Hoàng Phủ Minh liền phát hỏa, hung tợn nắm lên cổ áo Hoàng Phủ Nguyệt.
Lập tức, biểu tình Hoàng Phủ Nguyệt liền trở nên nghiêm túc xuống: ‘ ngoại trừ anh, cô ta là người đầu tiên dụng tâm đợi em. ’
‘ dụng tâm…… đợi em hả? ’ buông tay ra. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hoàng Phủ Nguyệt đem chuyện ngày đó sau khi cùng Hoàng Phủ Dương Vinh gặp mặt nhất nhất giảng cho Hoàng Phủ Minh nghe.
Bệnh tim anh phát tác cũng không phải giả, chỉ là nói không có nghiêm trọng như vậy mà thôi.
Là Tuyết Vi cứu trị đúng lúc mới đưa đến bệnh tình không có chuyển biến xấu, nhưng vừa nhớ tới một màn kia, Tuyết Vi đá anh xuống giường, anh liền vô cùng tức giận, muốn giết Tuyết Vi.
Ai biết……
Tuyết Vi nói từng câu không buông tay hoàn toàn cảm động Hoàng Phủ Nguyệt.
Khoảnh khắc nước mắt cô nhỏ giọt đến khuôn mặt anh, vốn là trêu đùa đã biến thành chân tình ……
‘ Nguyệt, nếu mấy ngày trước em nói hết thảy với anh, có lẽ, anh cũng sẽ cảm thấy Tuyết Vi yêu em; nhưng…… Khi anh chứng kiến gia đình cô ta, anh biết…… Tuyết Vi thật là dụng tâm đợi em, nhưng phân dụng tâm kia, cũng không phải là yêu! ’