Nữ Vương Mommy Giá Lâm

chương 155: bị cười nhạo đội sổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Thơ Thơ

“A, dựa vào số liệu trước mắt xem ra, thực lực binh đoàn thứ ba như cũ là…… có thể yếu!” Người nói chuyện này tuổi chừng hơn bốn mươi tuổi, tên là Địch Uy, đương nhiệm chức vị thượng tướng binh đoàn thứ hai, trước mắt cũng là tướng quân binh đoàn thứ hai.

Bởi vì tướng quân binh đoàn thứ hai từ mấy tháng trước đã được phái đi chấp hành nhiệm vụ, cho nên, sự vụ lớn nhỏ trong binh đoàn đều từ thượng tướng này tạm thời xử lý.

“Đúng vậy, đúng vậy, dù sao binh đoàn thứ ba chúng tôi chính là có tiếng đội sổ, nếu không sao có thể vẫn luôn xếp hạng ba chứ? Đây là chuyện thực bình thường đi??” Đối mặt châm chọc, Mộ Thần Hiên không để bụng nhún vai, đôi mắt đào hoa chậm rãi nhìn về phía Địch Uy: “Nhưng thật ra Địch thượng tướng, binh đoàn thứ hai các người cũng đã bị tiêu diệt đến chỉ còn lại có bảy mươi lăm phần trăm binh lực, nhưng binh đoàn thứ nhất như cũ là trăm phần trăm binh lực đâu.”

“Mộ tướng quân ngược lại thật nhìn ra, nói thật, nếu là Tuyết tướng quân ở nhà của chúng tôi, tôi bảo đảm, bây giờ binh lực binh đoàn thứ hai chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo trì ở chín mươi phần trăm trở lên!!”

“Cũng không thấy đến đi? Tôi nhớ được tốt nhất lần trước trong luyện tập quân sự, khi đó Tuyết tướng quân còn ở dưới tình huống, binh đoàn thứ hai các người không phải như cũ là lấy tỷ số không phần trăm sống sót, bị thua đối với binh đoàn thứ nhất người ta có tỷ số tám mươi phần trăm sống sót sao?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chỉnh trận luyện tập quân sự thời gian là mười hai tiếng đồng hồ, nếu trong mười hai tiếng đồng hồ, có hai binh đoàn tồn tại tỷ số binh lực đều là ‘0’ rồi, như vậy trận luyện tập tranh tài này trực tiếp tuyên cáo kết thúc.

Nói cách khác, theo như lời Mộ Thần Hiên trong lần trước luyện tập tranh tài quân sự, toàn quân binh đoàn thứ hai và binh đoàn thứ ba đều bị người binh đoàn thứ nhất tiêu diệt!

“Đúng vậy, nếu không, tôi so sánh cùng Bạch tướng quân binh đoàn thứ nhất, binh đoàn thứ hai chúng tôi vẫb là có chênh lệch nhất định, nhưng…… so sánh cùng Mộ tướng quân binh đoàn thứ ba các người mà nói…… Chúng tôi ước chừng rơi xuống cách các người mấy con phố đó!!!”

“Ha, có hay không Địch thượng tướng nói khoa trương như vậy??” Mộ Thần Hiên khinh thường đôi tay vây quanh trước người.

Hai tròng mắt Địch Uy vừa chuyển, mắt ngắm số liệu thống kê: “Mộ tướng quân, mời ngài xem số liệu do máy thống kê ghi lại, bất quá vừa mới bắt đầu luyện tập bốn tiếng đồng hồ, binh lực binh đoàn thứ ba các người chỉ còn lại có hai mươi phần trăm mà thôi. Quả thực…… Là một tháng không bằng một tháng!!!”

“tỷ số sống sót còn dư lại hai mươi phần trăm sao???” Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng nhìn máy thống kê, mặt trên thật sự biểu hiện trị số binh đoàn thứ ba chỉ còn lại có hai mươi phần trăm mà thôi.

Trong lòng anh căng thẳng, trong lúc vô tình dư quang đối diện đôi mắt Hoàng Phủ Minh cùng Bạch Dạ …… Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chỉ thấy, khuôn mặt hai người kia âm trầm, giữa hai tròng mắt bắt đầu khởi động một vẻ tức giận khó có thể hình dung.

“Tôi đi ra ngoài trước một chút.”

“Tôi cũng đi ra ngoài một chút.” Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ ăn ý đi ra phòng điều khiển.

Mộ Thần Hiên biết rõ hai người kia ý muốn làm sao, chỉ phải căng da đầu đi theo ra ngoài……

Trong hành lang an tĩnh, hai con ngươi rét buốt như hổ rình mồi chặt chẽ nhìn chằm chằm Mộ Thần Hiên.

Dọa cho anh sợ tới mức nội tâm không khỏi đánh lên cổ, khóe miệng không được run rẩy, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Thần Hiên! Rốt cuộc anh đang làm cái gì?? Vì sao mỗi lần đều là binh đoàn các người thua??” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, đôi tay cắm ở trên eo, thỉnh thoảng mồm to thở gấp khí thô.

Nối gót tới, Bạch Dạ cũng vọt tới trước mặt anh: “không phải tôi đã nói với anh sao, anh thao luyện những binh lính đó nhiều hơn, rốt cuộc anh có đem lời tôi nói đi vào hay không???”

Hai người anh một câu tôi một câu quở trách Mộ Thần Hiên, bản thân anh so với hai người kia tuổi tác lớn hơn rất nhiều, hiện nay, bị chỉ vào mũi quở trách như vậy, anh nơi nào còn có mặt mũi đáng nói?? Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Tốt lắm, ngừng ……” Mộ Thần Hiên nghiêm túc chặn hai người kia nói: “ok, tôi thừa nhận, mỗi lần tôi đều cho các người cởi chân sau, nhưng tôi chính là vô dụng, những binh lính đó cũng vô dụng, tôi có biện pháp nào???”

“Thần Hiên……” Biết rõ khẩu khí mình vừa mới rồi có chút nặng nề, Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài, kiên nhẫn nói: “anh hẳn là biết, tuy rằng bây giờ toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ mặt ngoài ở trên tay của tôi, nhưng thế lực binh đoàn thứ hai cùng viện Giám thị ở trong tay anh cả tôi khống chế như cũ, nếu không phải Dạ vẫn luôn dùng lực lượng binh đoàn thứ nhất áp chế binh đoàn thứ hai, anh cả tôi đã sớm chạy về tới!”

“Thần Hiên, hẳn là anh chú ý đến, thực lực binh đoàn thứ hai trong nửa năm gần đây tăng lên rất nhiều, nếu một mặt chỉa vào binh đoàn thứ nhất của tôi tới áp chế, sớm muộn gì sẽ có lúc băng bàn, bây giờ, tôi và Minh đem tất cả hy vọng đều ký thác ở trên người anh, chỉ cần binh đoàn thứ ba các người có thể đi lên, chúng ta cùng nhau tới áp chế binh đoàn thứ hai, như vậy Hoàng Phủ Sâm vĩnh viễn không có khả năng xoay người!!”

anh đều hiểu được đạo lý theo như lời Hoàng Phủ Minh và Bạch Dạ.

Bọn họ huynh đệ ba người trong năm năm cùng nhau đánh hạ thiên hạ này, làm sao sẽ không biết bây giờ ‘ giang sơn ’ đang ở kỳ rung chuyển chứ?

Nhưng……

Anh thật sự không biết nên làm sao mới có thể hoàn toàn chặt chẽ áp chế thế lực binh đoàn thứ hai đi xuống!! Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Các người đi về trước đi, tôi muốn một mình bình tĩnh một chút……” Nói xong, sắc mặt Mộ Thần Hiên khó coi biến mất ở trước mắt hai người kia ……

Mô phỏng cảnh luyện tập, khu vực chữa bệnh.

Một cái lều tùy ý dựng, phân chia thành ba khu vực ngang nhau, toàn bộ quân y ba binh đoàn tụ tập tại đây, những binh lính bị thương bên ngoài cuộc so tài cũng đều ở chỗ này nghỉ ngơi.

Phóng tầm mắt nhìn lại, người bệnh binh đoàn thứ nhất và binh đoàn thứ hai có thể nói là ít ỏi không có mấy, chỉ duy độc binh đoàn thứ ba quả thực đều phải ngồi không hết rồi.

“Ai nha, hiện thực thật đúng là tàn nhẫn, cũng không biết là chủ ý ai ra, vậy mà an bài khu chữa bệnh ba binh đoàn đều ở bên nhau, nhìn một cái, nhìn một cái này đối lập cũng quá rõ ràng đi. Binh đoàn thứ ba kia đều sắp chết hết, nhìn xem binh đoàn thứ nhất chúng tôi này …… Ngay cả một bóng người cũng không có.”

“Hừ, tháng nào luyện tập lại không phải như vậy? Đoán chừng mọi người cũng nên tập thói quen trường hợp như vậy đi? A? Ha ha ha……” trong khu chữa bệnh binh đoàn thứ hai, truyền đến từng trận tiếng cười nhạo.

Chỗ binh đoàn thứ ba kín người hết, sau khi nghe được, bộ dáng hoàn toàn làm bộ không nghe được, tiếp tục ở khu chữa bệnh làm chuyện của mình.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tuyết Vi tham gia trong luyện tập quân đoàn, bị châm chọc không còn mặt mũi như vậy, cô nơi nào có thể làm bộ không nghe thấy?

Đôi mắt phượng theo bản năng liếc mắt khu vực binh đoàn thứ hai.

“Nhìn cái gì mà nhìn?? Không phục à?” Một nữ quân y thấy vậy, gỡ cánh tay, xắn tay áo liền từ trên ghế đứng lên, chỉ vào Tuyết Vi cách đó không xa chửi bậy.

Tay nhỏ nắm chặt nắm tay, cô trầm mặc thu hồi tầm mắt.

Nếu không phải do tính cách, cô thật muốn tiến lên cùng đám người kia ‘ làm ’ một hồi, cho dù đánh không lại, tiện nghi, tiện nghi miệng cũng đúng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio