Editor: Thơ Thơ
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời sung túc chiếu rọi ở trên giường lớn mềm mại.
Đầu Tuyết Vi gối lên cánh tay Hoàng Phủ Minh, một tay nhỏ đặt ở trước ngực anh, chậm rãi mở mắt ngái ngủ.
Trước tiên khi phát hiện nơi mình ở, cô không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, chỉ là bất đắc dĩ thở dài.
Không nghĩ tới…… Cuối cùng vẫn là bồi anh……‘ ngủ ’……
Đêm qua, hai người vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, cho tới khuya.
Bất tri bất giác, Tuyết Vi liền ngủ rồi. Vừa mở mắt liền chạy tới trên giường Hoàng Phủ Minh, không cần hỏi cũng biết sao lại thế này. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Dù sao còn mặc quần áo, cũng không sao cả.
Con ngươi thủy linh nhìn về phía mặt người đàn ông đang ngủ ……
Tuy rằng cô không nghĩ thừa nhận, chính là…… Gia hỏa này thật sự sắp đẹp trai đến không có đối thủ, không rõ trên thế giới này làm sao sẽ có người đàn ông hoàn mỹ như vậy?
Dáng dấp đẹp, gia sự tốt, dáng người tốt, tính cách cũng thực hấp dẫn người. Giống như một chút khuyết điểm đều không có, dường như không chê vào đâu được. Ông trời, thật là không công bằng!!
Tầm mắt, chậm rãi theo mặt anh nhìn xuống phía dưới ……
Chỉ thấy, người Hoàng Phủ Minh mặc áo sơmi màu trắng, có ba viên nút thắt đang mở ra, đem góc độ cơ ngực anh hoàn mỹ gợi cảm hiện ra ở trước mắt Tuyết Vi.
‘ rầm ’
Cầm lòng không đậu nuốt nước miếng một chút, Tuyết Vi mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Thật muốn sờ sờ……
Ai nha, làm sao bây giờ. Vì sao càng ngày cô càng sắc chứ?? Chính là…… Chính là…… Thật sự rất muốn sờ sờ!!!
Tuyết Vi càng muốn trong lòng càng ngứa ngáy, ngay sau đó, tròng mắt chuyển động…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Không đúng.
Nơi này là trên giường, lại là Hoàng Phủ Minh bế cô lên giường, rõ ràng là chính anh chủ động hiến thân, vậy cô…… Còn khách khí làm gì???
Nghĩ vậy, Tuyết Vi xấu xa cười, huynh đệ, thực xin lỗi!
Tay nhỏ đặt ở trên ngực Hoàng Phủ Minh chậm rãi, chậm rãi di chuyển, tựa hồ cảm thấy cách áo sơmi còn chưa đủ tận hứng. Cô thử tính lắc lắc thân thể anh: “Minh? Minh?”
Nhận thấy được Hoàng Phủ Minh không hề có phản ứng, Tuyết Vi nôn nóng nuốt nước miếng, lén lút mở nút thắt khác còn thừa trên áo sơmi anh ra.
Thoải mái!!
Lúc này đây, rốt cuộc có thể sờ tận hứng!!!
Tay nhỏ không hề trở ngại không ngừng di chuyển ở trên cơ bắp của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi càng sờ càng hăng say, càng sờ càng quên mình, cuối cùng cơ hồ là một bên hết sức véo, một bên đang sờ.
Hoàng Phủ Minh đã sớm thức dậy, thật sự là nhịn không nổi, chỉ phải bất đắc dĩ mở mắt: “Nhẹ một chút!!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“hả……”
Trên thế giới không có gì mất mặt so với chơi lưu manh bị bắt tại trận nhất, Sắc mặt Tuyết Vi tái nhợt đối diện đôi mắt Hoàng Phủ Minh, khô khan kéo kéo khóe miệng: “A, ha hả…… Tôi, tôi muốn nói, bây giờ tôi đang mộng du, anh…… Tin không?”
“Tin!”
Vậy cũng được???
Khi đang ngây người.
Ai ngờ, Hoàng Phủ Minh câu môi cười, xoay người một cái, đè ở trên người Tuyết Vi: “Như vậy bây giờ…… Nên đến phiên tôi mộng du!!”
Lời nói ……
Áo trên bị người đàn ông mở ra.
“này!!!” Tuyết Vi vừa muốn phản kháng, nề hà đôi tay đã bị một bàn tay anh chặt chẽ ấn ở trên đỉnh đầu.
Thân mình hiện ra ở dưới ánh mắt nóng cháy của người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ của cô giống như là phát sốt nóng rực vô cùng. “anh, anh, anh muốn làm gì?!”
“Đương nhiên là làm, chuyện cô vừa mới làm.” Hoàng Phủ Minh hài hước nở nụ cười. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bây giờ, rốt cuộc Tuyết Vi hiểu được cái gì kêu ‘nữ giả dâm người; nữ chuẩn bị dâm ’!! Đại khái chính là báo ứng kiếp này đi??
“Xem đủ rồi sao?? Nhanh lên để áo tôi xuống!!”
Thân thể, không an phận vặn vẹo lên; khuôn mặt nhỏ, thẹn thùng xoay tới một bên.
Khi bộ dáng cô mê người phản chiếu ở trong con ngươi Hoàng Phủ Minh, anh chỉ cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, bụng dưới cũng trở nên có chút căng chặt lên.
Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đè ép xuống mặt Tuyết Vi.
Đợi khi cô phản ứng lại đây, bốn phiến môi đã thân mật kề sát cùng nhau.
“ưm……”
Bốn cánh môi cường thế hôn, lòng bàn tay ấm áp tùy ý di chuyển.
Nhận thấy được nguy cơ tới gần, Tuyết Vi dùng sức yếu ớt giãy giụa lên.
Đúng lúc này……
Hết thảy động tác Hoàng Phủ Minh bỏ dở: “Hư……” Bàn tay to bưng kín môi cô, đôi mắt nghiêm khắc thoáng chốc xẹt qua một tia duệ quang.
Giây tiếp theo…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Động tác anh nhanh nhạy kéo quần áo Tuyết Vi xuống.
Khi chú ý tới biểu tình của cô giờ phút này có bao nhiêu mê người, Hoàng Phủ Minh không cam lòng nghiến răng, nhấc lên chăn liền che đậy toàn thân cô.
Động tác liên tiếp xuống, Tuyết Vi đã hoàn toàn choáng váng, đến bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì??
Cho đến……
Một trận tiếng bước chân tới gần.
Lúc này cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Hoàng Phủ Minh nhận thấy được có người tới hả?
Lực nhận biết của gia hỏa này, thật sự không phân cao thấp với Bạch Dạ, quả thực so với sói còn nhạy bén hơn!
“Hoàng Phủ Minh!!” Cửa phòng, bị mở ra trong nháy mắt.
Khi Hoàng Phủ Minh nhìn đến là Hoàng Phủ Nguyệt đi vào, nháy mắt lửa giận liền vọt lên trên đỉnh đầu: “Tiểu tử vì sao không gõ cửa liền đi vào?!!”
“hả…… anh không sao chứ? Từ nhỏ đến lớn, em tìm anh, khi nào gõ cửa đâu?? Bây giờ vì sao anh quy củ càng ngày càng nhiều?!”
Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đến bây giờ mới thôi, Hoàng Phủ Minh đều có loại cảm giác dục hỏa đốt người, có thể thấy được anh muốn ăn luôn Tuyết Vi, nề hà, con mồi ở trước mắt, anh chỉ kém một bước liền sẽ đắc thủ, lại bị em trai ruột quấy rầy! Có thể không phát hỏa sao?!
“Tìm anh có chuyện gì?” Hoàng Phủ Minh tức giận hỏi.
“Cũng không có việc gì, em nghe nói …… hôm nay anh nghỉ phép. Không bằng……” Nói xong, đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt vừa chuyển, thình lình nhảy lên giường: “hôm nay anh mang em đi ra ngoài thế nào……”
Nói đến một nửa, đột nhiên anh cảm giác được không thích hợp.
Giây tiếp theo……
Chỉ nghe dưới chăn truyền đến một tiếng ‘ ai da ’.
Hoàng Phủ Nguyệt nhanh chóng nhấc lên chăn vừa thấy…… “Bảo bối, làm sao cô ở đây?”
Tuyết Vi xụ mặt, thống khổ ném tay mình.
Trời biết, trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Nguyệt nhảy lên giường, vừa vặn đè lên tay trái cô, thiếu chút nữa làm gãy tay cô.
“Bảo bối, đè đến tay cô đi? Thật sự xin lỗi.” Nghiêng người, nằm ở bên cạnh Tuyết Vi, anh thương tiếc kéo tay nhỏ của cô, thổi khí.
“Tôi không có việc gì……” Cô hữu khí vô lực muốn ngồi dậy, nề hà lại bị một bàn tay Hoàng Phủ Nguyệt đè chặt chẽ, làm cô không thể ngồi dậy. “này, tôi muốn ngồi dậy. Anh tránh được chưa?”
“Hừ, bảo bối, cô thật đúng là bất công. Vậy mà bồi Hoàng Phủ Minh ngủ cả đêm, cũng không nói lại đây bồi tôi. Tôi thực rất cần cô.” Hoàng Phủ Nguyệt hoàn toàn làm lơ cô kháng nghị, vẻ mặt nổi lên vui đùa.
Nhưng vấn đề……
Bây giờ bọn họ ba người đều nằm ở trên một cái giường, chẳng lẽ hai người kia không cảm thấy hình ảnh như vậy rất kỳ quái sao?!!?