Editor: Thơ Thơ
Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này sẽ đáp ứng sảng khoái như thế, anh sẽ không có cái âm mưu gì chứ? “anh nói xem, anh có biện pháp nào có thể đưa tôi rời khỏi nơi này?”
“cô không cần biết, chỉ cần phối hợp với tôi là được.”
“này! Nói trước, chuyện hạ lưu tôi sẽ không làm!!” Thần kinh cô mẫn cảm, đôi tay giao nhau bảo hộ ở trước người.
Hoàng Phủ Minh nheo đôi mắt lại, người phụ nữ đáng chết này thật xem anh là lưu manh sao? “chuyển thân thể qua đi!”
Chuyển qua đâu??? Tuyết Vi khẩn trương xoay hạ tròng mắt: “anh nói trước, rốt cuộc là biện pháp gì!”
“Người phụ nữ, tôi không nghĩ lặp lại lần thứ hai. Xem ra, cô không cần tôi hỗ trợ.” Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng trầm xuống, lạnh lùng vẫy tay: “Tránh ra!”
Tầm mắt đối diện cặp mắt người đàn ông sắc bén không có bất luận cái tình cảm gì, tâm cô phân vân, dậm chân: “được, tôi phối hợp với anh là được rồi chứ gì?!”
Xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông.
Giây tiếp theo……
Một cái khăn màu trắng bịt kín hai tròng mắt của cô.
Một khắc kia lâm vào trong bóng tối, Tuyết Vi khẩn trương lên, hoàn toàn không biết bước tiếp theo người đàn ông sẽ làm ra cái hành động gì.
Hoàng Phủ Minh chậm rãi dắt tay Tuyết Vi, ở một khắc kéo ra cửa buồng vệ sinh ……
Chỉ thấy, ở cửa buồng vệ sinh, quan quân chỉnh tề đứng hai hàng.
Thời khắc đó bóng dáng Hoàng Phủ Minh ánh vào mi mắt bọn họ, những quan quân đó không ngừng hút một ngụm khí lạnh, bọn họ làm sao cũng sẽ không nghĩ đến người vừa mới ở trong phòng vệ sinh …… Trong đó, sẽ là Quân Trường đại nhân của bọn họ?! May mắn bọn họ không có phá cửa mà vào, bằng không khẳng định khó giữ được đầu người!! Thotho_
“Hoàng……” khi người kia vừa muốn cúi đầu hành lễ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Minh sắc bén vừa chuyển, giống như là phát ra một mệnh lệnh vô hình, mọi người lập tức á khẩu, đứng ngốc ở nơi đó.
Dọc theo đường đi, phàm là nơi Hoàng Phủ Minh đi qua, kẻ chứng kiến vội vàng tránh lui hai bên, cung kính rũ đầu.
Đối mặt bầu không khí tĩnh mịch như vậy, Tuyết Vi bị che lại hai mắt rất là buồn bực, rõ ràng mới vừa rồi vẫn có tiếng người ồn ào trong hội sở,vì sao lập tức yên tĩnh như vậy? Hơn nữa, những quan quân canh giữ ở cửa toilet nhìn thấy cô ra tới liền không có một chút tò mò nào sao? Hay là, bọn họ đã bắt được gián điệp rồi?!
“tốt, đã an toàn.” Đến cửa hội sở, Hoàng Phủ Minh ưu nhã mở khăn trắng ở hai mắt Tuyết Vi ra.
Nhìn cảnh tượng chung quanh, Tuyết Vi không thể tưởng tượng tán thưởng nói: “anh cũng thật lợi hại, đem tôi ra tới thật! Đa tạ, tôi phải chạy đi rồi.”
“ừm.” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng gật đầu, mắt nhìn bóng dáng Tuyết Vi dần dần rời đi, khóe môi anh hình như khơi mào một nụ cười. “Lạc quản gia.” Móc điện thoại ra.
“Nhị thiếu gia, xin hỏi có cái gì phân phó?”
“Một giờ sau, đi thông báo con gái thứ ba của Tuyết gia, tới thư phòng gặp tôi.”
“vâng……”
Hoàng Phủ Minh mới vừa treo điện thoại lên, một người đàn ông thân khoác quân phục Quân khu Bạch Hổ đi tới bên cạnh anh: “Minh, vừa rồi…… người phụ nữ kia bị anh dùng trận lớn như vậy mang ra khỏi hội sở là ai?” Người đàn ông nói chuyện tên là Mộ Thần Hiên, là bạn tốt của Hoàng Phủ Minh.
“vị hôn thê dự khuyết của tôi.”
“vị hôn thê dự khuyết sao??” Thật ra Mộ Thần Hiên mơ hồ nghe người ta nhắc tới, lão gia Hoàng Phủ tìm con gái của Tuyết gia làm vị hôn thê cho Hoàng Phủ Minh.
“Nếu anh đã có vị hôn thê, anh còn phân phó tôi đi tìm cho anh người phụ nữ lên giường cùng anh buổi tối ngày đó làm gì?
!!