Editor: Thơ Thơ
“Địch thượng tướng, ý Ngài lòng tôi đã lạnh. Nhưng mà…… Có ngài ở binh đoàn thứ hai, tôi cũng không dám đi, không phải sao?!” Đôi tay Tuyết Vi vây quanh trước người, đã châm chọc mở miệng.
“cô Nói xong, tôi có thể lý giải, cô là cố ý nhằm vào thượng cấp lãnh đạo sao?”
“Địch thượng tướng, lần trước tụ hội ở luyện tập quân sự, ngài làm cái gì với tôi, tôi còn chưa có quên đâu. Tôi đi qua chỗ ngài, tôi sợ hãi ……”
Nhìn bộ dáng Tuyết Vi vẻ mặt khiêu khích, Địch Uy lửa giận ‘ đằng ’ trong nháy mắt liền đốt lên. “Tuyết Vi, tôi xin khuyên cô, chuyện lần trước, cô tốt nhất đừng nhắc lại!”
“Không đề cập tới? Cho phép ngài hắt bát nước bẩn vào tôi cùng Mộ tướng quân sao? Còn không cho tôi nói chút sự thật sao? Nhớ kỹ, về sau!!! Nếu ngài dám bố trí lung tung tôi cùng Mộ tướng quân, tôi liền đem những gièm pha ngài ở binh đoàn viết thành tiểu thuyết, phát biểu đến cấp trên quân đoàn chúng tôi!!!!”
“cô!!!!” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Mộ tướng quân, chúng ta trở về đi.” Hoàn toàn làm lơ Địch Uy tức giận tận trời, Tuyết Vi cười ngọt ngào, chậm rãi đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Địch thượng tướng, tôi chính là thực chờ mong lấy ngài làm nhân vật chính phát biểu trong bản tiểu thuyết. Tôi tin tưởng, tỉ lệ click nhất định sẽ không kém. Tiếp tục cố gắng, chờ đem cô nãi nãi nhà của chúng tôi chọc giận, ngài cũng liền ‘ cháy ’ đi theo.” Nói xong, Mộ Thần Hiên ‘ ái muội ’ chớp một mắt với Địch Uy, bước nhanh đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Giờ khắc này, phổi Địch Uy đều phải nổ tung!!!
“Thân ái, tôi thật là yêu cô muốn chết!!” Vừa đi ra khỏi viện Giám thị, Mộ Thần Hiên thật hưng phấn, đều hận không thể bế Tuyết Vi lên tới xoay ở trên trời vài vòng.
“cô Nói đi, làm sao cô liền thông minh như vậy hả? Vậy mà trả lời đều là không biết, không biết, không biết, mới vừa rồi lúc cô tiến vào, bệnh tim tôi đều sắp bị dọa ra tới. Lúc ấy cô nghĩ làm sao hả?”
“Tôi chỉ cảm thấy người viện Giám thị kia khẳng định hỏi Bạch tướng quân, cho nên…… Nói nhiều tất nói hớ, đơn giản, cái gì đều không nói thì tốt.”
Đây cũng là một loại thái độ Tuyết Vi từ trước đến nay đối mặt vạn sự.
“Ha, vậy cô sẽ không sợ Bạch tướng quân nói sự thật quá trình cùng bọn họ, đến lúc đó cô lại nói té xỉu gì đó, không phải lập tức đã bị vạch trần.”
Bước chân đi trước đột nhiên yên lặng, Tuyết Vi chậm rãi nhìn về phía Mộ Thần Hiên, nhàn nhạt nói: “Sẽ không.” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Sẽ không?”
Đúng……
Sẽ không!
Cô quá hiểu biết tính cách Bạch Dạ, cô ‘Nói nhiều tất nói hớ ’ chính là học được từ Bạch Dạ.
Vô luận gặp phải chuyện gì, người đàn ông kia luôn là ít nói, trừ phi chính anh ngẫu nhiên nói chuyện, sẽ không nhắc tới đối với chuyện của người khác.
Hôm nay sở dĩ Tuyết Vi biểu hiện ‘ xuất sắc ’ như thế, chỉ vì…… Hiểu biết!
“Mộ tướng quân, ngài giúp tôi chút chuyện chứ?” Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, nhanh chóng cắt đề tài.
Mộ Thần Hiên do dự một chút: “Gấp cái gì?”
“Chính là……”
*
Nhà họ Hoàng Phủ.
Đứng ở trước biệt thự của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi ôm một cái hộp lễ vật, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “hi, chào anh, Gần đây làm sao vẫn luôn không thấy được anh? Là bên trong bộ đội công tác quá nhiều sao? Cái lễ vật này tặng cho anh, hy vọng anh thích ha……” Thơ_Thơ_ddlequydon
“Không được, không được, không được, như vậy có vẻ có thể quá tiện hay không? Dường như đuổi theo vội vàng muốn cùng anh hòa hảo.” Khó khăn gãi gãi đầu, vẻ mặt cô vừa chuyển, thâm tình nói: “Minh, đã lâu không thấy, anh vẫn khỏe chứ? Tôi chính là lại đây nhìn xem anh, còn muốn …… Đem cái lễ vật này đưa cho…… Nôn!!!”
Lúc nói đến đây, Tuyết Vi chính mình đều muốn phun ra, loại cảm giác này dường như theo chân bọn họ chia tay, vấn đề cũng chưa làm đối tượng đâu, lại nói chuyện gì chia tay đây?
Tuyết Vi đứng ở trước Biệt thự của Hoàng Phủ Minh từng lần một tập luyện lời dạo đầu sau khi gặp mặt anh. Hồn nhiên không biết, nghiêng phía sau, nơi cách xa mười met, Hoàng Phủ Minh đứng ở dưới đèn đường đã nhìn cô sắp tới năm phút.
“Cô gái này lại muốn làm cái gì!?” Nghi hoặc nheo lại đôi mắt, anh vừa muốn đi lên trước.
Tuyết Vi mất mát quay đầu, lựa chọn rời đi ngược hướng với anh.
“Tuyết……” Vốn định gọi Tuyết Vi lại, nề hà lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài, mặt vô cảm đẩy cửa biệt thự ra……
Hai người cứ như vậy tiếc nuối gặp thoáng qua…… Thơ_Thơ_ddlequydon
*
Trên đường nhỏ Hoa viên. Tuyết Vi ôm hộp lễ vật hồn vía lên mây bước chậm, một đôi con ngươi không ánh sáng nhìn về phía hộp trong tay ……
‘ Mộ tướng quân, ngài giúp tôi chút chuyện? ’
‘ gấp cái gì? ’
‘ chính là…… Ngài biết minh thích cái gì sao? ’
Cô cố ý trưng cầu ý kiến Mộ Thần Hiên, một chút liền đi cửa hàng mua lễ vật cho Hoàng Phủ Minh.
Lễ vật có, tâm ý cũng có, cô đã làm tốt đầy đủ chuẩn bị, nề hà…… lúc muốn chính diện đối mặt, cô vẫn là lùi bước……
“Nếu muốn hòa hảo, cùng anh hòa hảo là được, vì sao chính là làm không được chứ?”
Có lẽ là tính cách gây ra, đã quen kiêu ngạo, cô còn chưa bao giờ thử qua loại cảm giác chủ động cùng người khác cầu hòa.
“Không được!!!”
Bước chân đi trước yên lặng.
Rõ ràng chính là cô sai, cô nên nhận sai; người ta tha thứ hay không tha thứ là chuyện của người ta, chuyện của người ta, nhưng, nếu muốn cùng người ta làm bằng hữu nên nắm chắc cơ hội này!! Thơ_Thơ_ddlequydon
Ừm, cứ như vậy!!!
Rốt cuộc hạ quyết tâm, Tuyết Vi theo bản năng nắm chặt cái hộp xuống tay, nhanh chóng quay lại.
Trong nháy mắt cô đã có thể xoay người.
Một đôi tay, dùng sức đẩy lưng cô.
Tuyết Vi lảo đảo vọt tới trước hai bước, ‘ bùm ’ một tiếng, liền té ngã ở trên mặt đất.
“Ưm……” Thống khổ hít hà một hơi, cô nhíu chặt mày, nhanh chóng nhìn về phía quỷ lỗ mãng kia, ai ngờ…… “Tuyết Phỉ Nhi??”
“Em gái, xin lỗi, chị…… Không phải cố ý……”
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, vẻ mặt Tuyết Phỉ Nhi thoạt nhìn quỷ dị như vậy.
Còn không đợi Tuyết Vi phản ứng qua cô ý muốn làm sao ……
Chỉ nghe, Tuyết Phỉ Nhi cao giọng hô: “Không tốt, không tốt, em gái tôi té ngã, người mau tới, em gái tôi té ngã……!!!”
Tâm, trầm xuống thật mạnh. Thơ_Thơ_ddlequydon
Sắc mặt Tuyết Vi khẩn ngưng nhìn Tuyết Phỉ Nhi trước mắt ……
Xem ra……
Chị ta thật sự biết cô là giả mang thai, lúc này…… Phiền toái!!!!
Trong biệt thự.
Mỗi người nhà họ Hoàng Phủ qua lại không dứt ra vào biệt thự Tuyết Vi. Cô té ngã, xem như kinh động mọi người Nhà họ Hoàng Phủ. Lạc quản gia bận rộn kêu bác sĩ lại đây; Dạ Phi Nhã Lệ răn dạy Tuyết Phỉ Nhi lỗ mãng; ngay cả Hoàng Phủ lão gia từ trước đến nay không biểu lộ tình cảm đều lo lắng đến đứng ngồi không yên, liền sợ trưởng tôn Nhà họ Hoàng Phủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Tuyết Vi!” Hoàng Phủ Minh nghe tin tới rồi, hai anh em Hoàng Phủ Nguyệt bước nhanh vọt vào trong phòng ngủ.
“Vẫn khỏe chứ?”
Nhìn vẻ mặt Hoàng Phủ Minh khẩn trương, Tuyết Vi gục đầu xuống, bất đắc dĩ liếc mắt xem thường.
Gia hỏa này, giả bộ còn rất giống. Dường như thật cùng đứa trẻ trong bụng cô có cái gì không hay xảy ra.
“Tôi không có việc gì.”