Editor: Thơ Thơ
“học kỳ thứ hai cô vì hấp dẫn chú ý của tôi bắt đầu cố ý học tập lệch lạc, kêu tôi cho cô học bổ túc, cô thật sự cho rằng tôi cần thiết lãng phí thời gian đi dạy học bổ túc cho cô sao?!”
“khi cô 17 tuổi thổ lộ với tôi, cô có biết sau khi tôi xoay người nói gì đó không?! Tôi nói……‘ tôi chờ cô lớn lên! ’”
“cô đến văn phòng của tôi, muốn thừa dịp tôi ngủ hôn trộm tôi, cô có biết lúc ấy tôi nghĩ muốn cô nhiều ra sao?!”
“khi cô 19 tuổi kết giao cùng Diệp Triết Hạo, tôi nhìn các người tay trong tay đi cùng một chỗ, khi đó tôi muốn giết chết người đàn ông kia cỡ nào!”
“bây giờ cô và Minh ở bên nhau, không có thời khắc nào là tôi muốn chia rẽ các người, kêu cô xoá sạch đứa trẻ của anh ta…… Chính là……”
Từng chuyện, một mớ bí mật nghẹn ở đáy lòng Bạch Dạ, rốt cuộc anh đều nói ra toàn bộ. Này chỉ là một góc băng sơn, còn có càng nhiều điều Tuyết Vi không biết, cùng với chuyện đời này khả năng cô đều nhớ không nổi, nhưng Bạch Dạ nhớ rõ toàn bộ! Thơ_Thơ_ddlequydon
Anh nghẹn ngào rũ mi mắt xuống, tay chỉ gắt gao nắm cổ tay Tuyết Vi nhân kích động hơi hơi phát run. Vẻ mặt của anh thoạt nhìn thống khổ như vậy, bất đắc dĩ như vậy ……
“Vì sao? Vì sao?” Giữa môi Tuyết Vi nỉ non hộc ra mấy chữ, cô phát ngốc gục đầu xuống, như là lầm bầm lầu bầu, lại như là nghi vấn cái gì.
“Vì sao?!” Bạch Dạ chậm rãi nâng gương mặt cô lên, môi mỏng hé mở: “Bởi vì lúc ấy cô còn chưa thành niên; bởi vì tôi là thầy giáo của cô; bởi vì…… tôi để ý cô!”
Môi đỏ lạnh băng lần thứ hai áp trên môi Tuyết Vi, Bạch Dạ từ trước đến nay bình tĩnh, vào giờ phút này có vẻ điên cuồng như vậy. Liền giống như một cây huyền căng thẳng, rốt cuộc tới thời khắc đứt gãy rồi.
Năm đó người đàn ông này thanh tâm quả dục lưng lại đeo quá nhiều trách nhiệm, thật sự có quá nhiều, quá nhiều thứ không thể nề hà……
Cô là hoa nhi, mới vừa qua 16 tuổi; anh cũng đã là người đàn ông thành niên 23 tuổi.
Cô là nữ sinh vừa đi vào cao trung; mà anh đã là quân nhân nhậm chức 5 năm.
Ở trường quân đội hoàng bộ, có quy định nghiêm khắc, quyết không cho phép tuổi vị thành niên yêu đương; càng không cho phép thầy trò yêu nhau. Mà bọn họ lại không thể tự kềm chế lâm vào một hồi yêu đương cấm đoán.
Tuyết Vi có thể hồ đồ, có thể không quan tâm, bởi vì cô là thiếu niên khinh cuồng;
Nhưng Bạch Dạ không thể!
Anh phả băn khoăn quá nhiều, quá nhiều chuyện! Mà toàn bộ chuyện anh băn khoăn đều là Tuyết Vi…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Tiền đồ của cô, tương lai của cô, nhân sinh của cô, hết thảy hết thảy của cô, đều là cô!
Có vô số lần, suýt nữa Bạch Dạ bị lạc vào vòng cấm kỵ, anh chỉ có thể không ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, lần lượt để Tuyết Vi ngoài cửa, thậm chí xa cách.
Còn có vô số lần, suýt nữa Bạch Dạ đánh mất lý trí muốn cô, anh như cũ áp xuống huyết khí nam tử hiếu thắng, nói cho chính mình, chờ cô trưởng thành rồi tới hái trái cây khi thành thục.
Cho đến bây giờ……
Vì Tuyết Vi suy xét đã thành thói quen của Bạch Dạ, anh nghiêm khắc đối với cô, chỉ là hy vọng cô càng tốt;
Anh nhìn thấy cô và Diệp Triết Hạo ở bên nhau, nghĩ nhiều đi đoạt cô lại, mà khi nhìn đến cô quá mạnh khỏe, anh liền ngừng bước chân đi trước.
Anh biết được Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh ở bên nhau, anh biết đó là ‘ lợi dụng ’, nhưng anh cũng biết, Hoàng Phủ Minh đã dần dần yêu Tuyết Vi.
Một bên là bằng hữu; một bên là người yêu. Anh lại hỏi qua chính mình, cho dù đi cướp đoạt cô, cô…… Lại có thể tiếp thu mình sao?
Khi Tuyết Vi muốn đi bệnh viện bỏ đứa trẻ, anh muốn buông tay mặc kệ cỡ nào, mặc cô làm bậy. Nhưng anh đã có thói quen vì cô suy nghĩ, vì thân thể của cô suy nghĩ. Cho dù đau, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt cô tùy hứng.
Kia một câu……
‘ cô nhất định sẽ tìm được người đàn ông yêu đứa nhỏ này.’
Đúng là biểu đạt nội tâm Bạch Dạ, anh yêu cô như vậy, cũng có thể đi tiếp thu đứa trẻ trong bụng cô ta……
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm. Thơ_Thơ_ddlequydon
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Hận không sinh đồng thời, **** cùng quân.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già.
Ta cách quân thiên nhai, quân cách ta biển rộng.
Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già.
Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm tê phương thảo.
Thiếu nữ đang đứng ở tuổi thanh xuân vĩnh viễn sẽ không biết một hồi yêu chênh lệch tuổi, kỳ thật thống khổ nhất là nhân vật trưởng giả.
Các cô có quyền yêu mà làm càn đi; các cô có thể không chỗ nào cố kỵ đi biểu đạt yêu.
Mà kẻ thành thục kia ……
Dưới áo khoát thần thánh, mặc dù yêu, cũng chỉ có thể vùi lấp thật sâu. Do đó lâm vào bên trong vô tận thống khổ và tra tấn ……
“Vì sao lựa chọn ở ngay lúc này nói cho tôi……” Tuyết Vi vô lực đẩy Bạch Dạ ôm hôn mình ra, trong mắt như cũ là nồng đậm mê mang.
“tôi đã chịu đủ rồi! Đã không nghĩ tới đợi cô! Cô có thể tới tìm tôi làm DNA nghiệm chứng con ruột, liền chứng minh…… Minh đã không xứng có được cô!”
Giống như là quân vương tuyên thệ chủ quyền, Tuyết Vi chưa bao giờ gặp qua Bạch Dạ bá đạo như vậy!
Trong mắt phiếm ánh sáng không dung người cự tuyệt, khẩu khí kia càng như cùng Hoàng Phủ Minh tuyên chiến!
Cho đến giờ khắc này, Tuyết Vi mới phát hiện mình không hiểu biết người đàn ông này cỡ nào, vẫn luôn cho rằng anh là thần không dính khói lửa phàm tục, hóa ra…… Anh cũng có thất tình lục dục, anh cũng có lúc ghen, sinh khí, phát hỏa.
Nhưng trước kia cô lại chưa từng lưu ý qua, cho đến thời khắc này mới biết được…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Người đàn ông mà cô yêu tha thiết, cũng yêu cô……
Lúc này đây, Tuyết Vi không có chống cự, mà tùy ý Bạch Dạ hôn mình.
Gần gũi nhìn mặt làm hồn cô nhiễu loạn, trong cặp mắt thủy linh dần dần phủ lên một tầng hơi nước……
A.
Được người yêu nhất đáp lại, vì sao cô một chút đều không cao hứng? Ngược lại tim càng ngày càng đau?
Tình yêu thời thiếu nữ rốt cuộc có ngày nở hoa kết quả, nhưng vì sao, giờ phút này cô muốn đem tình yêu nảy sinh này hoàn toàn dẫm chết ở trong bùn đất!?!
Mắt phượng nheo lại, trong đôi mắt Tuyết Vi đen trắng rõ ràng thoáng chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo. Dùng sức đẩy người đàn ông trước người đang ôm mình ra, cô lạnh lùng nói: “Bạch Dạ, bởi vì anh nhìn thấy người Nhà họ Hoàng Phủ thương tổn tôi, cho nên, anh đau lòng, đúng không?” Trong khẩu khí Âm lãnh mang theo vô tận chất vấn, khóe miệng Tuyết Vi chậm rãi khơi mào một nụ cười châm chọc.
Bạch Dạ rõ ràng biết nụ cười này dự báo cái gì……
“Nhưng anh hẳn là hiểu rõ. Đời này, người tổn thương tôi sâu nhất chính là anh! Người tra tấn tôi nhiều nhất cũng là anh!”
“Nếu không phải anh, có khả năng tôi sẽ không biết tình yêu là thứ hiện thực cỡ nào! Nếu không phải anh, tôi sẽ không sợ hãi tình yêu như vậy!”
“Đã từng, lúc mọi người quở trách tôi, anh biến mất không hình không bóng. Tôi nói cho chính mình, bởi vì…… anh không yêu tôi, cho nên, anh không cần phụ trách cái gì đối với tôi. Nhưng……”
“Ở ngày đen tối nhất, tôi còn hy vọng anh có thể xuất hiện, mặc dù cho tôi một công đạo, nói cho tôi, giữa chúng ta, chỉ là tôi cảm tình đơn phương; nói cho mọi người, tôi, không có đi làm tiểu tam! Có lẽ, tôi sẽ kính nể anh dám làm dám chịu, sẽ trách cứ chính mình phạm tiện.”
“Nhưng mà bây giờ……”
Lời của editor: mặc dù mình không thích thầy trò yêu nhau, nhưng ở đây mình thích cách hành xử này của Bạch Dạ. Thanh thiếu niên khi còn đi học hay thần tượng thầy cô và nhầm lẫn đó là tình yêu, đã là thầy thì không được phép lợi dụng nó vấy bẩn học sinh, dù cho bất cứ lý do gì.