Editor: Thơ Thơ
Bây giờ, Mộ Thần Hiên xem như lý giải ngày đó Hoàng Phủ Minh nói câu kia “Chiến tranh vừa mới bắt đầu” rốt cuộc ý là gì.
Thật tàn nhẫn!
Bất quá, anh cũng không thể không thừa nhận, phong cách hai người đàn ông này làm việc có bao nhiêu thành thục.
Rõ ràng có thù hận đoạt vợ, lại ở trên công sự có thể dứt bỏ hết thảy như cũ, vì lẫn nhau suy nghĩ. Nhưng vừa đến việc tư ……
Mộ Thần Hiên khẩn trương ngắm mắt Hoàng Phủ Minh, lại nhìn nhìn mặt Bạch Dạ tràn đầy âm trầm: “Nội, nội cái gì, thời gian không còn sớm, Dạ, không bằng chúng ta trước……”
“Đi trước.” Không đợi Mộ Thần Hiên nói cho hết lời, Bạch Dạ đứng dậy liền phải rời đi.
Tuyết Vi đứng ở ngoài cửa nghe lén lập tức liền rối loạn trận tuyến, quay đầu vừa muốn chạy……
“Ai?!” Trong phòng truyền đến một tiếng của Bạch Dạ rống to.
Đáng chết!
Cô biết rõ mặt mấy người trong phòng đều không đơn giản, nên “Ăn vụng xong rồi nhớ rõ lau miệng”. Làm sao liền nhất thời luống cuống lên?
“Phanh rầm” một tiếng, Tuyết Vi trực tiếp rơi từ thang lầu ba rớt tới nửa lầu hai, vừa rơi xuống đất, cô mới nhớ tới…… “chết rồi, đứa trẻ sẽ không rơi ra chứ?”
Thân mình xoay chuyển một cái, cô trực tiếp lấy tay phân tán lực hai chân chống đỡ ở trên mặt đất. Thơ_Thơ_ddlequydon
Cần phải biết, bản thân Tuyết Vi không phải người biết võ, còn cố tình chơi động tác yêu cầu cao độ như vậy. Kết quả……
“Ai da……” Một tiếng kêu rên thống khổ, cô chật vật ngồi xổm ở nửa lầu hai, thống khổ che lại cổ tay phải của mình.
“Vi Nhi?” Bạch Dạ mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Tuyết Vi ngồi dưới đất.
“Ách…… A……” gương mặt cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười với Bạch Dạ, nội tâm miễn bàn nhiều xấu hổ……
Trong phòng.
Tuyết Vi tĩnh tọa trên đầu giường, Bạch Dạ thế cô cẩn thận kiểm tra bầm tím trên cổ tay. Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm ngồi ở trên sô pha cách xa nửa thước. Một bên Mộ Thần Hiên chỉ phải xấu hổ rũ đầu. Lúc này không khí miễn bàn nhiều xấu hổ.
Nhưng vấn đề……
Tuyết Vi cảm thấy người chân chính xấu hổ là chính cô mới đúng. Cô thật không biết nên làm sao cùng lúc tới đối mặt ông xã bây giờ của mình cùng với người đàn ông thâm ái, thật TM muốn chết tâm đều có.
Liên tục năm phút, trong phòng đều lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói lời nào. Chỉ có thể mơ hồ nghe được băng vải cùng với tiếng thuốc phun sương.
Sau năm phút ……
“Tốt, đã không có việc gì.” Bạch Dạ mỉm cười vỗ nhẹ nhẹ cổ tay Tuyết Vi bị trật. “Lần sau cẩn thận một chút.”
Ách……
Tuyết Vi cuống quít gật gật đầu, dư quang theo bản năng liếc mắt sắc mặt Hoàng Phủ Minh trên sô pha càng thêm âm trầm.
Bây giờ chuyện này rốt cuộc gọi là gì? Thơ_Thơ_ddlequydon
Cô rõ ràng có thể quang minh chính đại hạ gục nam thần trong mộng, kết quả liền bởi vì Hoàng Phủ Minh nhảy ra một cái xuất kỳ bất ý, cô ngược lại có loại cảm giác nội tâm hổ thẹn, thật là càng nghĩ càng nén giận!
“Vi Nhi, cô nghỉ cho khỏe đi, tôi đi trước……” Bạch Dạ nhạt nhẽo cười cười, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa đỉnh đầu Tuyết Vi.
Chỉ là một cái động tác thân mật.
Lửa giận Hoàng Phủ Minh “Đằng” lập tức liền bốc trên đỉnh đầu.
Tuyết Vi cũng ngốc rớt.
Mộ Thần Hiên ở một bên thấy vậy, sợ hai anh em này đánh lên tới, đột nhiên ôm bả vai Bạch Dạ: “Mau, tôi có chút việc gấp muốn xử lý, yêu cầu cậu đưa tôi đi.
”Cơ hồ là bắt lấy Bạch Dạ chạy ra khỏi chỗ ở của Hoàng Phủ Minh.
Vừa đến dưới lầu, Mộ Thần Hiên như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt ưu sầu nhìn Bạch Dạ liếc mắt một cái: “Anh em…… Vất vả cậu.”
Bạch Dạ trầm mặc không nói cười cười, khuôn mặt tuấn tú lại khôi phục linh động tuyệt đối. Anh ngẩng đầu, mắt nhìn cửa sổ lầu ba, ý vị thâm trường thở dài một hơi.
Mộ Thần Hiên xem Bạch Dạ ưu thương ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Nói chuyện này ai đúng ai sai, đó là rõ ràng. Tuyết Vi rõ ràng là yêu Bạch Dạ, Bạch Dạ cũng yêu Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh lại cố tình chen một chân, còn đoạt tức phụ tới tay của người ta.
Nhưng……
Nếu nói ra, Tuyết Vi vốn chính là vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh, anh làm như vậy cũng có tình lý bên trong.
Nói đến cùng, loại chuyện cảm tình này, thật sự rất khó phân ra đúng hay sai, chỉ có nắm chặt lấy mới là thật sự, không phải sao? Thơ_Thơ_ddlequydon
Ít nhất……
Hoàng Phủ Minh làm được chặt chẽ nắm chặt tình yêu ở bên trong lòng bàn tay.
“tôi tin tưởng, sớm muộn gì, có một ngày ba người các người sẽ có một kết cục chân chính thuộc về các người, hy vọng lúc sau, hết thảy…… Đều sẽ không thay đổi đi.” Mộ Thần Hiên ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Bạch Dạ.
Anh chỉ nhợt nhạt cười cười liền biến mất ở bên trong tầm mắt Mộ Thần Hiên ……
Trong chung cư độc thân không quá lớn, sau khi hai người Bạch Dạ và Mộ Thần Hiên rời đi liền lộ ra vài phần quạnh quẽ.
Tuyết Vi không nói một lời ngồi ở chỗ cuối giường, Hoàng Phủ Minh nâng lên mí mắt nhìn cô liếc mắt một cái, than nhỏ, chậm rãi đi qua: “Tay, còn đau phải không?” Bàn tay to vươn……
Cô theo bản năng giấu mu bàn tay ở phía sau: “Đáng giá sao?” Nhàn nhạt nghi vấn rơi xuống, cặp con ngươi long lanh chậm rãi đối diện hai mắt anh: “Các người vừa mới đối thoại tôi đều nghe trộm được, nếu không phải anh nhất ý cô hành muốn kết hôn, tôi nghĩ, bây giờ cũng sẽ không……”
“Không có gì đáng giá hay không đáng giá, Vi, trên thế giới này, có chút đồ vật không cách nào cân nhắc giá trị.
”Hoàng Phủ Minh chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô, trong cặp con ngươi thâm thúy lập loè ánh sáng mê hoặc nhân tâm như vậy.
Cô không phải không có từ trong bọn họ đối thoại nghe ra tính khẩn cấp, do đó càng thêm hiểu biết dã tâm Hoàng Phủ Minh có bao nhiêu lớn, nếu không một người con vợ lẽ làm sao có dã tâm bừng bừng dám đi cướp đoạt quân quyền của con vợ cả? Có thể thấy được, Hoàng Phủ Minh là một người đàn ông tham luyến quyền lợi đi?
Nhưng mà…… Thơ_Thơ_ddlequydon
Người đàn ông này tràn đầy dã tâm lại nói ra như vậy. Nếu là xuất từ miệng một người đàn ông cô có tình cảm chân thành, có lẽ, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đáng tiếc……
“anh thật bướng bỉnh!” Khi Tuyết Vi đang nói bốn chữ này, trong mắt nồng đậm khó hiểu. Hoàng Phủ Minh anh căn bản không thiếu phụ nữ, cô không hiểu, vì sao anh muốn đi lãng phí nhiều thời giờ cùng tinh lực như vậy ở trên người cô!
“tôi, chỉ là không muốn bỏ qua.” Tay lớn ấm áp chậm rãi cầm tay nhỏ lạnh lẽo của cô.
Khi Tuyết Vi xuyên thấu qua cặp con ngươi sâu thẳm kia tìm được một tia nhu tình, tim cô “Đăng” lập tức liền nhắc tới cổ họng.
“Nhã như, cô biết mục đích người đàn ông kia là cái gì sao?”
“Đương nhiên đã biết. Cô Nói, mục đích của anh ta có thể là cái gì?! Khẳng định là thích bạn của cô, cho nên, mới có thể mang cô đi lãnh chứng.”
“Nhưng…… Nhưng nhã như. Bạn của tôi trước kia cũng ám chỉ qua người đàn ông kia, có phải thích mình hay không, nhưng thái độ người đàn ông kia biểu hiện giống như căn bản là không thích, cô Nói, lần này lãnh chứng có khả năng cũng là trò đùa dai của người đàn ông kia hay không?”
“Tuyết Vi, sao cô có thể nói ra lời nói như vậy? Đầu tiên, điểm thứ nhất, cô phải biết rằng, ở trong thế giới tình cảm, kỳ thật người đàn ông chia làm ba loại. Một loại là, anh ta không yêu cô, nhưng mà vì lừa gạt cảm tình của cô, anh ta có thể nói với cô lời thề son sắt yêu cô, cái này kêu lạm tình; một loại khác là, anh ta yêu cô, lại thời thời khắc khắc đem ‘ anh yêu em ’ đều treo ở cửa miệng, cái này kêu không có tình thú. Còn có một loại là, anh ta yêu cô, lại dùng hành động kêu cô cảm giác được anh ta yêu, yêu như vậy, hàm kim lượng tựa hồ cao rất nhiều.”