Editor: Thơ Thơ
Đủ tàn nhẫn!
Đủ tàn nhẫn nha.
Cảm tình anh là muốn gọi mình hầu hạ anh tắm rửa sao??!!
Tuyết Vi nuốt xuống cảm giác buồn nôn, kiên trì đi theo người đàn ông vào phòng tắm ……
‘rào rào ’ tiếng nước truyền ra từng đợt, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ.
Hoàng Phủ Minh ngồi ở trên một cái ghế đẩu, Tuyết Vi ngồi xổm phía sau anh nghiêm túc lau rửa lưng anh.
“cô chỉ biết chà lưng sao?”
“anh còn muốn thế nào?”
“cô nói đi?”
Cô nói đi???
Ý tứ chính là muốn cô tắm toàn thân cho anh sao?
Ok!
Tuyết Vi nghiến răng nghiến lợi vòng tới trước người Hoàng Phủ Minh, mới vừa ngồi xổm xuống, âm dương quái khí hỏi: “anh xác định, anh chỉ tới bệnh viện vì phát sốt sao?”
“cô muốn nói cái gì?” Thotho_
“Tôi cảm thấy anh nên đi khoa trị liệu tâm lý một chút, nghiện khoe thân. Anh thích ‘ khoe chim ’ như vậy sao?!!”
“Tôi chỉ vì thỏa mãn cô nghiện nhìn trộm mà thôi, cô thích cởi quần tôi như vậy mà?!”
Được rồi!
Đúng, thiếu chút nữa quên mất, hai lần trước đích xác đều là cô chủ động cởi quần anh.
Thật không nghĩ tới người này phản ứng mau, miệng càng ác độc đến chết, quả thực vô cùng đối lập với khuôn mặt tú-lơ-khơ ngàn năm không biểu cảm của anh!! Khiến người ta làm sao cũng không tưởng tượng được, một người đàn ông lạnh lùng như vậy sẽ nói ra lời làm tức chết người không đền mạng như vậy!!
Tay nắm chặt khăn lông duỗi tới ngực người đàn ông, mà khi sắp chạm vào cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, tay Tuyết Vi dừng lại……
Dáng người người đàn ông này vì sao hoàn hảo như vậy? Mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt, làm phụ nữ vừa nhìn liền muốn chảy máu mũi, nếu trời sinh cô là sắc nữ, đoán chừng sớm ấn anh ở trên mặt đất cường x một vạn lần!!
Đang nghĩ ngợi tới.
Tuyết Vi không hiểu cảm thấy sống lưng có chút lạnh cả người, vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện con ngươi hàn băng của người đàn ông kia.
Đôi mắt anh hắc bạch phân minh trong sâu không thấy đáy, làm người không hiểu giờ phút này anh suy nghĩ cái gì. Nhưng khóe miệng người đàn ông hơi hơi giơ lên độ cung lại tràn ngập…… khinh bỉ đối với cô! Thotho_
“Không cần giặt sạch, tôi đi ngủ.” Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống, cầm lấy áo ngủ tròng lên trên người đi ra khỏi toilet.
Tuyết Vi ngẩn người ngồi xổm trên mặt đất mở to hai mắt……
Anh…… Anh…… Có ý tứ gì? Vì cái gì đột nhiên không cần giặt sạch? Sẽ không cho rằng…… Cho rằng cô thèm nhỏ dãi thân thể anh sao?
Này!! Không có, tuyệt đối không có, cô chỉ là……
Mê muội một chút mà thôi!
Bất quá, không tắm càng tốt, rốt cuộc cô có thể kết thúc công việc, hắc.
Vứt bỏ khăn lông trong tay, Tuyết Vi đi ra khỏi phòng tắm, dựa nửa người vào sô pha nặng nề ngủ……
“Tỉnh dậy! Tỉnh tỉnh!!”
Trong lúc mông lung, Tuyết Vi mơ hồ cảm thấy được có người lay động thân thể của mình, nhíu chặt mày, khó khăn nặng nề mở mí mắt……
Trong bóng đêm, một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ở trước mặt cô.
Thân ảnh này?! Hả…… Rất quen thuộc nha…… Giống như, giống như đã từng quen biết. Nên sẽ không……? Thotho_
Tuyết Vi khẩn trương xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, lấy lại bình tĩnh, nương ánh trăng ngoài cửa sổ mới thấy rõ ràng diện mạo bóng dáng này.
Mẹ nó!
Hù chết cô, còn tưởng rằng là người đàn ông ở khách sạn kia đã tìm tới cửa, hoá ra là người này!
Đoán chừng là ngủ đến rối loạn tâm thần, Tuyết Vi mới phản ứng lại là bây giờ chính mình đang chăm sóc tên lưu manh này. “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“ba giờ sáng.”
“ba giờ sáng sao?!!!” Trong nháy mắt Tuyết Vi tức giận vọt lên tới đỉnh đầu: “anh có phải có bệnh hay không??? Hơn nửa đêm kêu tôi dậy làm gì?!! Là sắp tắt thở, tìm tôi cấp cứu sao!???”
‘ bang ’ đèn ở trong phòng sáng lên.
Giờ phút này khi nhìn đến mũi nhọn sắc bén ở trong mắt người đàn ông kia, tức giận của cô tức khắc tan thành mây khói……
Ok, ok, đã biết, đã biết, đây là chức trách của cô! “Xin hỏi, anh yêu cầu tôi làm cái gì?”
“lấy cái bô cho tôi.”
Lấy…… lấy cái bô sao??? Thotho_
Ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, tay chân của anh hoàn hảo, toilet chỉ cách một bước chân, công sức anh kêu cô sớm đã đi tiểu xong rồi, hà tất phí công sức lớn như vậy?!
Hiểu rõ, cô xem như hoàn toàn hiểu rõ, người đàn ông này chính là một ác ma khát máu không hơn không kém.
Bề ngoài nhìn lạnh như băng, ít khi nói cười, kỳ thật chính là một ác ma cao cấp, giết người vô hình. Loại người này, không dễ chọc nhất, vì sao cô không có mắt chọc phải anh như vậy?
Tuyết Vi kiềm chế mệt mỏi, cung kính hầu hạ Hoàng Phủ Minh.
Hoàng Phủ Minh giải quyết hết thảy vấn đề, ngã đầu liền ngủ, nhưng Tuyết Vi…… rốt cuộc bị tức đến ngủ không được.
Không được!
Không thể chịu như vậy, thủ đoạn người đàn ông này cao cấp hơn nhiều so với chị hai và mẹ lớn của cô, phải chịu như vậy, không tới ba ngày cô sẽ bị người đàn ông này tra tấn chết. Xem ra……
Được, chọn biện pháp khác hoàn trả thứ này ……‘ răng rắc ’ mới được!! Nghĩ vậy, khóe miệng Tuyết Vi không khỏi gợi lên một nụ cười quỷ dị ……
Hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ sát đất bắn thẳng đến giường đơn trong phòng bệnh. Hoàng Phủ Minh đang ngủ say chớp chớp mắt, từ trong giất ngủ mơ chậm rãi mở hai tròng mắt tỉnh lại. Thotho_
Ai ngờ, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Tuyết Vi đang đứng ở đầu giường cười ngọt ngào với anh.
“Ha hả, anh tỉnh rồi? Ngủ đủ không? Nếu không ngủ đủ thì nói, muốn ngủ thêm chốc lát hay không? Hay là nói có chút lạnh? Yêu cầu tôi mở thêm máy sưởi một chút sao? Hoặc là anh còn có cái gì khác phân phó không?”
Giọng hỏi han ân cần như dời non lấp biển nghênh diện đánh úp về phía Hoàng Phủ Minh, anh hơi nhăn mày, người phụ nữ này làm sao vậy? Hoàn toàn đổi tính sao?
Trầm mặc không nói từ trên giường ngồi dậy.
Tuyết Vi vội vàng chạy đến đầu giường, nâng anh xuống giường. “Tới, tôi đưa anh đi toilet rửa mặt đi.”
“Không cần.” Lạnh lùng rơi xuống ba chữ, Hoàng Phủ Minh ném tay cô ra lập tức đi tới toilet.
Đang xem trong toilet, kem đánh răng đã phết ở trên bàn chải đánh răng; ly rửa mặt cũng đầy nước; khăn lông đã bày biện đủ, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, căn bản không cần anh tới động thủ.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh đã rửa mặt xong.
Anh mới từ toilet đi ra, chỉ thấy, trên bàn cơm phòng bệnh bày đầy món ngon.
“Tới đây, anh nhìn xem, những thứ này có hợp khẩu vị không? Nơi này có mì phở, bất quá nếu anh không thích ăn mì mà nói, còn có cháo; nếu không thích cháo còn có bánh quẩy. Nếu anh vẫn không hài lòng, anh nói, anh thích ăn cái gì, tôi lập tức đi mua cho anh.” Thotho_
Trên cơ bản Tuyết Vi đem những món có thể mua cho bữa sáng đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, cho dù anh có muốn làm khó dễ người, cũng nói không nên lời gì.
Một bữa sáng phong phú kết thúc trong trầm mặc.
Tuyết Vi vừa thu thập chén đũa, vừa mỉm cười nói: “anh xem, hôm nay thời tiết tốt như vậy, anh cũng ở bệnh viện ngây người mấy ngày rồi, không bằng tôi mang anh ra ngoài đi dạo đi, như vậy rất có ích đối với thân thể của anh.”
Hoàng Phủ Minh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, hôm nay quả thật thời tiết không tồi.
“Có thể.”
“ừm, như vậy định rồi, anh nhanh thay quần áo đi. Hoặc là, anh chờ tôi thu thập xong chén đũa, tôi mặc quần áo cho anh cũng được.”