Editor: Thơ Thơ
“A, mục đích người chụp ảnh chính là vì ngăn cản anh tuyên bố chuyện hôm nay, anh làm sao có thể để bọn họ được như ý chứ?” Đồng thời nói chuyện, đáy mắt Hoàng Phủ Minh nhanh chóng hiện lên một tia sáng.
Tia sáng này làm người run rẩy như vậy, Tuyết Vi biết, người đàn ông này thực sự không phải một người nhu tình rõ đầu rõ đuôi! Nhưng cô thực vui vẻ, Hoàng Phủ Minh lại đem toàn bộ nhu tình của anh đều cho mình.
“Minh. Đừng tuyên bố, anh biết hậu quả anh tuyên bố xong.” Tay nhỏ, si mê vỗ về khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cô cười chính là bất đắc dĩ như vậy.
“Nói cho anh, em không để ý ngại người khác nhàn ngôn toái ngữ sao?”
“em không ngại. Chính là Minh, một khi anh tuyên bố xong, chuyện này người bị hại lớn nhất chính là……”
Ngón tay, chặn môi Tuyết Vi. “em đều không ngại, anh lại phải băn khoăn cái gì?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh uy nghiêm như vậy.
Cô vẫn luôn biết người đàn ông này là người đàn ông chân chính, là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Chính là……
Chuyện này người bị hại lớn nhất, nhất định sẽ là anh!!
Anh là Quân Trường, người cầm quyền cao cao tại thượng.
Dù cho ảnh chụp chỉ bắt gió bắt bóng, cũng cản không được miệng lưỡi thiên hạ. Chỉ cần Hoàng Phủ Minh tuyên bố xong, hết thảy đồn đại vớ vẩn sẽ dời non lấp biển đánh úp về phía anh.
Uy nghiêm Quân Trường của anh cũng sẽ quét rác, trở thành trò cười của mọi người.. Thơ_Thơ_lequydon
Cô đau lòng cho anh! Đau lòng cho anh!
“anh liền nghe em một câu được chứ? Chúng ta không vội nhất thời.” Tuyết Vi chậm rãi lấy ra tay anh chặn ở chính giữa môi mình.
“anh gấp!” Hai chữ lạnh lùng rơi xuống, Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nói: “bụng em mỗi ngày một lớn, anh không nghĩ vợ, con của Hoàng Phủ Minh anh, trở thành đề tài cho người khác nói! Chuyện này anh đã quyết định, em không cần quản.”
“Minh……”
“Câm miệng!!” Trong phút chốc, trên mặt Hoàng Phủ Minh nổi lên một mạt âm trầm.
Tuyết Vi cắn cắn khóe môi, đầu, gắt gao rúc vào trong lòng ngực anh, không nói một lời. Nhưng trong lòng cô thật sự cảm động, lại khổ sở.
Cảm động chính là, Hoàng Phủ Minh vạn sự đều sẽ vì cô trước, lấy cô xuất phát, vì cô suy nghĩ.
Khổ sở chính là, ngay lúc này, cô lại một chút đều không thể giúp người đàn ông này vội, chỉ có thể, ngồi chờ chết, thờ ơ lạnh nhạt……
“Nội cái, Hoàng Phủ Quân Trường……” Cửa văn phòng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra.
Tuyết Vi sợ tới mức vội vàng từ trên người Hoàng Phủ Minh đứng dậy, khẩn trương cúi thấp đầu xuống.
“Mộ Thần Hiên, anh không biết lúc tiến vào phải gõ cái cửa trước sao? Nếu làm cho vợ tôi sợ hãi, mẹ nó tôi giết chết anh!” Hoàng Phủ Minh bực bội nắm chặt nắm tay.
Mộ Thần Hiên đứng ở cửa vô tội bĩu môi: “Anh cả, đây là văn phòng của tôi được không? Cậu nha không lầm đi?”
“Khụ khụ……” Một câu, thiếu chút nữa làm Hoàng Phủ Minh sặc chết.
Tuyết Vi đứng ở một bên ‘ phụt ’ một tiếng, liền nở nụ cười. Thơ_Thơ_lequydon
“Ách…… Tuyết Vi, tôi cùng ông xã cô có việc muốn nói, cô……?”
“Các người nói chuyện, tôi chuẩn bị tập hợp.” Tuyết Vi hơi hơi mỉm cười, bước nhanh liền đi ra văn phòng.
Mộ Thần Hiên khép lại cửa văn phòng.
“Tra thế nào?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh nháy mắt liền lạnh xuống dưới.
“máy theo dõi trông giữ trước cửa văn phòng bị hư. Cho nên, cũng không có quay được người chụp ảnh là ai.” Trong khoảnh khắc ảnh chụp bùng nổ, Hoàng Phủ Minh cũng đã an bài Mộ Thần Hiên đi xem video giám sát.
“Lấy năng lực Dạ thấy rõ, nếu ở cửa có người, kỳ thật anh ta có thể cảm giác được.” Hoàng Phủ Minh âm trầm nheo nheo mắt.
“Minh, không phải anh hoài nghi Dạ chứ?”
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm lắc lắc đầu. “Nếu Dạ không có cảm giác được, như vậy liền chứng minh……”
“Ngược lại người kia năng lực điều tra nhất định rất mạnh. Chú định, là người quân đội chúng ta!”
Anh im lặng không lên tiếng nắm chặt nắm tay: “Mặc kệ, lập tức đến thời gian ba quân tập hợp, đi thôi.”
“Vậy anh còn tuyên bố……?”
“Cần thiết tuyên bố!” Nói xong, Hoàng Phủ Minh lạnh lùng đứng lên, mang theo Mộ Thần Hiên rời đi văn phòng tướng quân ……
Mỗi tháng, Quân Khu Bạch Hổ đều sẽ có thời gian ba quân chỉnh hợp.
Ba binh đoàn cộng thêm binh lính căn cứ tổng quân khu tổng cộng hơn năm vạn người sẽ tề tụ ở tổng quân khu Bạch Hổ. Thơ_Thơ_lequydon
Căn cứ to như vậy, phóng tầm mắt nhìn lại là một màu đen, mỗi binh lính đều đứng đĩnh bạt quân tư, đội ngũ miễn bàn nhiều chỉnh tề.
Trên đài thao luyện.
Ở giữa sở trạm chính là Hoàng Phủ Minh, vị trí phía bên phải còn lại là thuộc về tướng quân binh đoàn thứ nhất Bạch Dạ.
Mà nguyên bản vị trí bên trái hẳn là thuộc về tướng quân binh đoàn thứ hai Tuyết Trạm, nhưng mà trước mắt anh không ở quân khu, thêm nữa tướng quân Địch Uy lại bị Hoàng Phủ Minh xử trí, cho nên, phía bên phải sở trạm chính là tướng quân binh đoàn thứ ba Mộ Thần Hiên.
Toàn bộ quân khu không có người nào không biết tình nghĩa ngầm của ba người này; hiện nay, ba người bọn họ liền đứng thành một loạt, bức họa này miễn bàn nhiều đẹp mắt.
nhóm nữ binh phía trước cơ hồ bị mê sắp mất hồn.
Chỉ tiếc, người đứng ở mặt sau chỉ có thể nhìn đến ba bóng người, lại thấy không rõ tướng mạo bọn họ ……
“Ai. Đây là cơ hội duy nhất mỗi tháng có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Quân Trường, mỗi lần đều chỉ thấy được bóng, thấy không rõ mặt……” nữ binh xếp sau nhỏ giọng oán giận lên.
“cô có thể cầm kính viễn vọng xem.”
“A, tôi cũng muốn. Chỉ sợ, tôi mới vừa lấy ra kính viễn vọng, liền lập tức bị phạt chạy vòng đi?” Nữ binh liếc mắt, bất đắc dĩ bĩu môi.
“Các người đừng oán giận, Quân Trường của chúng ta là hoa đã có chủ.” Mạc Nhã Như lặng lẽ quay đầu lại, với nữ binh phía sau nỗ nỗ cái mũi.
“Mẹ nó, sáng nay tôi vừa lấy được tin tức Bạch tướng quân là hoa đã có chủ, làm sao Hoàng Phủ Quân Trường cũng có chủ??”
“Khụ.” Tuyết Vi nháy với Mạc Nhã Như mất cái ánh mắt, ý bảo cô câm miệng.
Mạc Nhã Như chỉ phải nói với mấy người thần bí phía sau: “Các người trong chốc lát…… Sẽ biết!” Dứt lời…… Thơ_Thơ_lequydon
“Toàn viên nghỉ!” Trên đài thao luyện, tổng tham mưu uy nghiêm đã mở miệng nói với microphone.
Khi phương trận động tác hơn năm vạn người nhất trí làm ra cùng động tác, tiếng vang rung trời.
“Nghiêm!”
‘ bá ’ lại là một tiếng vang động tác nhất trí lên.
“Phía dưới, tới Hoàng Phủ Quân Trường Quân Khu Bạch Hổ dạy bảo!” Tham mưu trưởng cúi người, nhường ra vị trí lên tiếng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh uy nghiêm đi lên trước, cầm lấy microphone phát ngôn……
Mọi người trừng lớn đôi mắt lắng nghe anh dạy bảo, chỉ tiếc, mỗi lần anh lên tiếng Vĩnh viễn là không vượt qua ba phút liền sẽ kết thúc, hôm nay cũng không ngoại lệ. (xem nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn)
“Sách, kỳ thật, nhìn không tới mặt, nghe tiếng Hoàng Phủ Quân Trường nói chuyện một chút cũng không tồi. Thật là dễ nghe.” Không ít nữ binh bị tiếng Hoàng Phủ Minh trầm thấp mê hoặc rồi.
Kỳ thật ngay cả Tuyết Vi cũng không ngoại lệ.
Tuy Nói, cô cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được Hoàng Phủ Minh nói chuyện, chính là…… tiếng của anh thật sự đặc biệt gợi cảm, đặc biệt dễ nghe.
Đợi Hoàng Phủ Minh dạy bảo xong.
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nối gót tới chính là Bạch Dạ lên tiếng, không thể nghi ngờ, lấy tính cách Bạch Dạ, anh lên tiếng liền không đến một phút đồng hồ thì kết thúc.