Vũ Đằng ngồi trên giường, đưa mắt nhìn Lan Phong đang đứng ở ban công hóng mát. Cả ngày hôm nay quả thực là tuyệt vời. Từng giây phút được bên anh, cô đều rất trân trọng. Lan Phong là người rất hiểu cô, từ câu nói cho đến cả hành động anh đều đoán trước được là cô muốn gì. Vũ Đằng đung đưa hai chân và ôm chặt con gấu bông vào lòng. Bất chợt nhìn thấy đồng hồ để bàn, cô nhíu mày gọi anh.
-Lan Phong!
Anh không trả lời chỉ quay đầu lại nhìn cô. Đôi chân mày kiếm khẽ nhướng lên.
-Cậu không về sao? Cũng đã hơn giờ tối rồi.- Cô chu môi nói.
-Nếu như mình muốn ở đây thì sao?- Anh nhún vai.
-Không được! Bây giờ đã khuya và đây là phòng riêng của mình cơ mà.- Cô cắn chặt lấy môi.
-Mình bảo ở lại phòng của cậu bao giờ?- Anh nhếch môi.
-Cậu...cậu...- Vũ Đằng ấp úng.
-Đùa thôi, sáng mai mình sẽ đến đưa cậu đi học.- Anh khẽ cong môi.
-A, không cần đâu! Mình nhờ tài xế được rồi.- Cô lắc đầu.
-Tuyệt đối là không. Mình về đây!
Lan Phong vừa đến cửa phòng. Định mở nó ra nhưng anh đã đừng lại và quay sang nhìn cô. Vũ Đằng nhíu mày, cô mím môi và nhìn anh không rời một giây.
Lan Phong lại gần, kề sát mặt vào mặt của Vũ Đằng.
-Mặt cậu bị dính gì này.
Anh đưa tay lên, áp vào má cô. Vũ Đằng bất động, gương mặt cô đỏ bừng, cổ họng khô rát. Lan Phong hôn phớt qua môi của cô rồi ra ngoài.
-Mình về đây! Ngủ ngon!
Vũ Đằng định thần lại, cô ôm lấy mặt của mình. Ngại chết được! Lúc nào cô cũng như là mất cảnh giác khi gần bên anh, lúc nào cô cũng bị anh dụ hoặc hết. Nhất định không được như thế nữa, phải đề phòng thôi.
Vũ Đằng cứ tưởng chừng người như Lan Phong thì sẽ không làm gì quá đáng. Nhưng cô đã sai hoàn toàn rồi. Vũ Đằng đâu phải là món quà của anh đâu chứ. Muốn làm gì thì làm, muốn hôn lúc nào thì hôn. Chẳng một chút chừng mực. Thật không hiểu nổi, tại sao cô lại thích một tên như thế cơ chứ? Cả người đều toát ra hàn khí và đầy sức chiếm hữu.
Vũ Đằng ngáp một cái thật dài, cô thả người nằm xuống giường. Mãi suy nghĩ đến Lan Phong mà không biết mình đã chợp mắt, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
...
Vũ Đằng bước ra sân sau của trường. Đưa mắt nhìn xung quanh, chợt cô thấy Tô Thảo đang ngồi trên băng ghế đá. Vũ Đằng đi đến và ngồi xuống bên Tô Thảo.
-Cậu hẹn mình ra có gì à?
-Cậu...- Tô Thảo cúi đầu xuống.-...đã biết rõ Lan Phong là bạn trai của mình mà.
-Hả?- Vũ Đằng giật bắn người.- Tô Thảo, không phải là mình không tin cậu nhưng Lan Phong đã đính chính với mình là cậu ấy chưa hề có bạn gái.
-Lan Phong còn giấu cậu cho đến bao giờ nữa.- Tô Thảo bật khóc.- Chính cậu ấy bảo mình là hãy yên tâm và cậu ấy sẽ công khai chuyện cả hai quay lại.
-Nếu như cậu đã nói vậy thì chúng ta đi gặp Lan Phong đi, ba mặt một lời. Mình tin là cậu ấy sẽ có câu trả lời thỏa đáng.- Vũ Đằng đứng dậy và kéo tay Tô Thảo.
-Ơ...không...không cần đâu! Mình...mình chắc là Lan Phong...sẽ từ chối ngay thôi!- Tô Thảo chợt như là trúng tim đen, lập tức ấp úng.
-Cậu chưa đi thì làm sao mà biết? Đi thôi, Lan Phong sẽ không giấu mình đâu.- Vũ Đằng lại kéo tay Tô Thảo.
-A, mình chợt nhớ là còn vài việc mình chưa làm. Vậy thôi mình về lớp đây.
Tô Thảo liền đứng dậy, nhanh chóng rút lui. Nếu đối mặt với Lan Phong thì công sức Tô Thảo tiêm nhiễm vào đầu của Vũ Đằng những ý nghĩ tiêu cực ấy là uổng phí rồi.
Vũ Đằng nhìn theo những cử chỉ và dáng đi như vừa bị ai nắm được thóp của Tô Thảo thì không khỏi bật cười. Cô vẫn nhớ lời của Lan Phong như in: "Nếu Tô Thảo còn muốn nói thế với cậu thì hãy kéo cô ta đến gặp mình. Mình sẽ giải quyết tận gốc chuyện này." Theo lời nói ấy, cô đã thực hiện đúng như vậy. Quả thực Tô Thảo có tật giật mình đây mà.
...
Sau giờ học, Vũ Đằng cùng Khánh Dương đến một quán cafe khá lớn và sang trọng trong thành phố.
Khánh Dương kéo ghế cho Vũ Đằng ngồi rồi mới sang đối diện và ngồi xuống. Bỗng nhiên điện thoại của anh đổ chuông, Khánh Dương nhìn cô và khẽ nói.
-Mình ra ngoài nghe điện thoại một chút.
-Uhm, cậu đi đi!- Cô mỉm cười và gật đầu.
Sau khi Khánh Dương rời đi thì Vũ Đằng mới quan sát thật kỹ những đồ vật, bàn ghế ở đây. Mọi thứ đều được bày trí đẹp mắt và gọn gàng, rất hợp với những người thích sự yên tĩnh. Quán nãy cũng khá là đông khách, khi vào đây rồi thì như là vào một thư viện lớn tầm cỡ quốc tế.
Khánh Dương quay trở lại, anh ngồi xuống và mỉm cười.
-Cậu đã gọi gì chưa?
-A, cậu nhắc mình mới nhớ, nãy giờ ngồi đây mà chẳng có một người phục vụ nào hết.- Cô ngó nghiêng như đang tìm kiếm gì đó.
Anh bật cười rồi bẹo má của cô.
-Vũ Đằng ngốc thế? Cậu chỉ cần ấn vào loại thức uống trên màn hình này thì thông tin sẽ đưa vào trong. Lúc đó phục vụ sẽ đưa nước ra cho chúng ta.- Anh chỉ tay vào chiếc máy ipad gắn cố định vào mặt bàn.
-À, ra là thế!- Vũ Đằng gật gù.
-Cậu uống gì?- Anh nhướng mày.
-Dương chọn đi! Cậu uống gì thì mình uống đó.- Cô mỉm cười.
-Vậy mình uống rượu ha!- Anh nheo nheo hai mắt.
-Cậu giỏi ha, tuyệt đối không được uống thứ đấy.- Cô chu môi và lắc đầu ngầy ngậy.
-Mình đùa thôi! Vậy mình gọi hai cốc cacao nóng nha.
Vũ Đằng gật đầu. Khánh Dương ấn vào màn hình rồi nhìn Vũ Đằng chằm chằm. Cô nhíu mày khó hiểu và lên tiếng hỏi anh.
-Cậu nhìn gì thế? Mặt của mình bị dính lọ à?
-Đâu?- Khánh Dương bật cười, anh vươn tay nắm lấy tay của Vũ Đằng.- Mình chỉ muốn nhìn Vũ Đằng thật kỹ thôi. Vì lâu rồi mình mới được nhìn cậu như thế.
Vũ Đằng đỏ bừng mặt, cô vội vàng rút tay ra. Cúi mặt xuống, cô nói giọng lí nhí.
-Mình có chuyện muốn nói với Dương.
Anh trầm mặc một lúc rồi nhìn cô và nhẹ nói.
-Cậu muốn nói là cậu đã thích người khác rồi, đúng chứ?
Cô không trả lời anh, chỉ gật đầu thay cho những gì mình muốn nói. Khánh Dương cười nhẹ, anh biết rõ là cô đã thích ai. Nhưng anh đã luôn dối lòng và phủ nhận. Anh cũng biết rõ, ngày này sẽ đến nhanh thôi_ngày cô nói những câu này làm lòng anh đau như cắt_nhưng anh không ngờ lại nhanh đến thế. Vũ Đằng là người con gái duy nhất mang lại cho anh sự ấm áp, hồn nhiên khi ở bên. Cô ngây ngô đến mức không thể nào cho đó là giả tạo được nữa, mà đấy chính là sự vô tư của cô.
Vũ Đằng cúi gằm mặt, cô thấy có lỗi với anh vô cùng. Thật tình là cô không muốn làm anh buồn đâu nhưng trước sau gì cũng phải nói. Thà nói sớm để anh đỡ đau hơn là để thứ tình cảm ấy càng lúc càng sâu đậm.
-Mình xin lỗi! Xung quanh Dương vẫn còn rất nhiều cô gái tốt. Không nhất thiết phải là mình đâu. Nhưng cũng cảm ơn Dương đã luôn quan tâm mình trong suốt thời gian qua.
-Không có gì đâu, nếu như là người khác thì mình vẫn vậy thôi. Mà mình cũng chẳng muốn mất Vũ Đằng.- Anh nhẹ giọng.
-Dương rất tốt, mình tin rằng sau này sẽ có một cô gái đoan trang, tính tình hiền hậu yêu thương Dương thật lòng.- Cô mỉm cười tít mắt.
-Uhm, chúc cậu có được hạnh phúc.- Anh gượng cười.
-Vậy...mình về trước đây. Hôm nay mình phải ra ngoài cùng gia đình.
-Được, cậu về đi! Cần mình đưa về không?- Anh nghiêng đầu hỏi.
-Không cần đâu, mình tự về được.
Vũ Đằng đứng dậy, cô thở dài một cái rồi quay đi. Cô tin rằng những gì mình làm đều đúng. Không có gì để cô phải luyến tiếc cả.
-Vũ Đằng!
Một vòng tay kéo cô ôm chặt vào lòng. Vũ Đằng vẫn đứng im ở đấy. Có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm cho anh. Vũ Đằng nhắm mắt. Cô mặc kệ mọi người xung quanh bàn tán và nhìn cả hai bằng ánh mắt khác thường như thế nào. Bây giờ cô chỉ biết làm điều cuối cùng này cho anh.
Nhẹ nhàng gỡ tay của Khánh Dương ra, cô khẽ cười rồi quay lưng đi.
Một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài bên má của một ai đó và khô cạn ngay. Đau thật đấy! Nhưng cũng do số phận đẩy đưa cả thôi.
...
Vũ Đằng ra ngoài, cô dự tính bắt taxi về nhà nhưng chưa gì thì đã thấy con BMW Series dừng trước mặt. Người con trai trên xe bước xuống và đến phía trước cô.
-Sao Phong biết mình ở đây?- Vũ Đằng ngạc nhiên.
-Đâu có gì khó đâu. Mà thôi cậu lên xe đi, về nhanh còn chuẩn bị nữa.- Anh vừa nói vừa lấy trong túi ra gói khăn giấy, lấy vài tờ lau mồ hôi trên trán của cô.- Hình như trong quán cafe đó có máy lạnh mà, sao cậu lại ra mồ hôi như thế chứ?
-A, mình không biết nữa.- Cô lắc đầu.
-Về thôi, đừng để hai bác đợi lâu.- Anh mở cửa xe.
Vũ Đằng gật đầu và ngoan ngoãn leo lên ngồi trên đấy. Lan Phong về vị này lái xe của mình rồi khởi động máy. Chiếc xe dần lăn bánh và chạy tít đi.
Cách đó không xa, một cặp mắt nhìn theo chưa đầy nét buồn bã. Lẳng lặng quay lưng đi, chiếc bóng trải dài dưới đất sao mà cô đơn, lẻ loi đến thế?...