Lan Phong ở trước phòng cấp cứu. Anh lo lắng đến nỗi cắn chặt môi đến bật máu. Vũ Đằng mà có mệnh hệ nào thì sao anh sống nổi đây?-Vũ Đằng, nhất định cậu sẽ không sao! Không xảy ra chuyện gì đâu.
Tiết cửu gia ngồi xuống bên cạnh Lan Phong. Ông rất hiểu tâm trạng của anh bây giờ, khó chịu nhiều lắm. Ôm lấy vai của anh, ông khích lệ.
-Vũ Đằng sẽ không sao, ông tin như thế. Mà con không định báo cho người nhà cháu dâu của nội biết à?
-Dạ, không! Nhưng ông có nghĩ đây là sự cố không? Con không thể hiểu nổi, cứ mỗi lần ở gần Tô Thảo thì Vũ Đằng đều gặp chuyện. Ông nghĩ có phải trùng hợp không?
-Chuyện đêm qua ông đã thấy hết. Quả thực ông không ngờ con bé lại dám làm thế ngay trong nhà của chúng ta.- Ông bắt chéo chân và nhàn nhã nói.
-Như những gì con đoán. Lại là cô ta.
Lan Phong siết chặt tay thành nắm đấm. Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, không thấy đáy. Cả thân người đều tỏa ra một thứ hàn khí lãnh khốc. Cơn giận dữ của Lan Phong đã bắt đầu bùng phát.
Vũ Đằng đã có tội gì chứ? Tại sao cô ta lại năm lần bảy lượt muốn hại người con gái của cuộc đời anh? Nếu đã vậy thì lần này anh sẽ không nương tay nữa, để tránh hiểm họa về sau.
Tiin
Màu xanh hiện lên, bác sĩ cũng vừa mở cửa và đi ra. Lan Phong vừa trông thấy thì ngay lập tức chạy đến hỏi ông.
-Vũ Đằng sao rồi?
-Thiếu gia đừng lo, tiểu thư chỉ vì kiệt sức nên ngất đi thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe hẳn.- Bác sĩ chỉ nói bấy nhiêu đó rồi quay lưng rời khỏi.
Lan Phong như vừa trút hết được gánh nặng, anh chợt mỉm cười nhẹ nhõm. Tiết cửu gia vỗ vào vai anh và lắc đầu. Đây là lần duy nhất ông thấy đứa cháu trai của mình có những biểu hiện như thế kể từ ngày mẹ của nó đã ra đi vĩnh viễn. Như thế này làm ông rất hài lòng vì dù sao cũng đã có một người con gái có thể trói buộc sự ngông cuồng trước đây của Lan Phong, biến anh trở thành một người hoàn toàn khác.
Lan Phong gục đầu bên giường bệnh của Vũ Đằng, tay của anh vẫn còn nắm tay cô rất chặt. Có lẽ cả đêm qua anh đã chăm sóc cho Vũ Đằng nên bây giờ mới ngủ gật thế này đây.
Vũ Đằng nhíu mày, hai mắt cô khẽ cử động. Không lâu sau cô mới mở mắt ra. Trước mắt cô bao phủ một màu trắng và cả mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Vũ Đằng nhăn nhó, cô vội ngồi dậy.
Lan Phong giật mình, anh dụi dụi mắt và nhìn Vũ Đằng.
-Cậu tĩnh rồi à?
-Uhm! Sao cậu lại ngủ ở đây?- Cô hỏi.
-Cả đêm qua mình ở đây chăm sóc cậu nhưng ngủ quên lúc nào chẳng hay.- Anh đờ mặt ra.
Vũ Đằng phì cười, nhìn bộ dạng mới ngủ dậy của anh thật là đáng yêu quá đi. Cô vô thức đưa tay bẹo má anh.
-Người yêu khổ quá nhỉ?
-Chẳng khổ một tí nào cả.- Anh lắc đầu rồi ôm eo cô.
-Mình về được không Phong? Ở đây khó chịu quá, mình không quen.- Cô làm nũng.
-Nay còn làm nũng với mình nữa à? Được thôi! Gọi mình là anh đi, mình làm giấy xuất viện cho cậu.- Anh nhướng mày trêu ghẹo.
-Cậu quá đáng nha!- Cô nhíu mày, cắn chặt môi.
-Mình chỉ nói thế thôi, cậu không chấp nhận thì mình cũng chịu.- Lan Phong nhún vai.
Vũ Đằng khóc không ra nước mắt, cô chu môi nghĩ ngợi một lúc lâu.
-Sao nào?- Anh chậc lưỡi.
-A...anh!- Vũ Đằng nhắm tịt mắt cố gắng gọi.
-Bây giờ anh sẽ gọi người làm giấy xuất viện cho người yêu nha. Từ nay về sau phải gọi là anh đấy, biết chưa?- Lan Phong mỉm cười đắt ý.
-Mình biết rồi!
-Cái gì?- Anh để điện thoại lên bàn.- Anh không gọi nữa, em ở lại đây đi.
Vũ Đằng suýt chút nữa là khóc òa lên, cô phồng má rồi hít một hơi thật sâu.
-Em biết rồi!
-Ngoan lắm!- Anh xoa đầu cô.
Lan Phong lấy điện thoại gọi cho quản gia bảo làm giấy xuất viện cho Vũ Đằng và đem bữa sáng vào cho cô. Cất điện thoại vào túi, anh với tay lấy giỏ xách trên bàn rồi đưa cho Vũ Đằng.
-Đây là bộ váy mà ông nội gọi người mang đến và đích thân ông đã chọn cho em đó.
-Vậy à!? Thật là thương nội quá.- Vũ Đằng nhận lấy, cô mỉm cười thật tươi.
-Ơ, thương ông thôi à? Em không thương anh sao?- Lan Phong làm nét mặt mếu máo.
Vũ Đằng nhíu mày, cô đẩy mặt anh ra.
-Anh học đâu ra kiểu đó vậy? Chẳng giống Lan Phong oai vệ của em chút nào.- Cô bĩu môi.
-E hèm...em không thương anh sao?- Anh lạnh giọng.
Vũ Đằng bật cười, cô áp tay vào hai bên má và chạm trán của mình vào trán của anh.
-Đây mới là Lan Phong của em.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng. Vũ Đằng chính là người phụ nữ thứ hai trong cuộc đời anh. Ngoài cô ra, anh không thể yêu thêm một người nào khác. Cũng vì thế nên anh sẽ luôn bên cạnh và bảo vệ cô, không bao giờ anh đồng ý buông tay một cô gái ngốc nghếch, vô tư như thế này được. Anh tin rằng những hành động, cử chỉ của cô trước mặt anh đều là thật, không giả tạo một chút nào cả. Để cô ở bên mình dù có hi sinh thứ gì đi chăng nữa thì anh cũng chấp nhận.
Vũ Đằng buông anh ra và vuốt má anh.
-Em đi thay đồ ha.
-Uhm!- Anh gật đầu rồi nhìn theo bóng cô đang vào nhà vệ sinh.
Reeng...Reeng...
"Con nghe ạ!"
"..."
"Vũ Đằng đang ở nhà nội của con. Ông mến Vũ Đằng quá cho nên đã mở lời bảo ở lại thêm vài hôm."
"..."
"Cảm ơn bác đã tin tưởng con. Vũ Đằng vẫn khỏe ạ."
"..."
"Dạ, vâng!"
Anh ngắt máy rồi đặt điện thoại lên bàn. Cùng lúc đó, điện thoại của Vũ Đằng ở kế bên cũng vừa có tin nhắn đến.
Anh không do dự, cầm lên xem.
"Hôm nào anh và em gặp nhau được không? Cho anh một cơ hội cuối thôi, được không Vũ Đằng?
Người gửi: Trọng Phi."
Lan Phong nhíu mày, tay của anh siết chặt lấy điện thoại. Chuyện của Vũ Đằng và Trọng Phi lúc trước anh đã biết rồi nhưng không ngờ đến thời điểm này, khi đã có Vũ Đồng bên cạnh vậy mà anh ấy lại muốn tìm đến Vũ Đằng.
Lan Phong để điện thoại lại vị trí cũ và chờ đợi cô ra.
Vũ Đằng ra ngoài. Bộ váy mà ông nội chọn cho cô rất đẹp và vừa vặn. Cô không thể tin được là ông lại có đôi mắt tinh tườm như thế. Đứng trước Lan Phong, cô xoay một vòng rồi hỏi anh.
-Đẹp không anh?
-Uhm, đẹp lắm!- Anh gật đầu, nét mặt không vui gì mấy.
-Anh sao vậy? Lúc nãy còn vui vẻ mà bây giờ lại như thế rồi.- Cô nhíu mày.
-Điện thoại của em có tin nhắn kìa.- Anh lạnh giọng.
-Vậy sao?
Vũ Đằng bước đến và mở ra xem. Cô mím môi rồi đưa mắt nhìn anh.
-Anh không tin em à?
-Không phải là anh không tin em nhưng anh muốn hỏi em lần gần đây nhất em gặp riêng anh ấy là lúc nào?
Từ lúc xuất hiện ở thế giới này cho đến bây giờ Vũ Đằng quả thực chưa gặp riêng Trọng Phi lần nào hết. Những lần cô gặp anh ấy đều có Vũ Đồng hoặc có Đông lão gia và Chiêu phu nhân ở cùng.
-Sau tai nạn lần đó thì em không gặp riêng anh ấy một lần nào cả.
-Uhm!- Anh gật đầu và nắm tay cô kéo lại gần.- Anh tin em mà.
-Anh không được làm vẻ mặt không vui đó nữa, như thế chẳng khác nào anh đang giận em.
-Anh biết rồi! Vậy em định trả lời tin nhắn đó thế nào?- Anh nhíu mày.
-Thì em sẽ bảo là có anh rồi, em sẽ không gặp riêng anh ta đâu.- Cô vươn tay ôm cổ anh.
-Em ngốc quá! Nói vậy dễ làm người khác đau lòng lắm đó.- Anh trỏ tay vào mũi cô.
-Vậy bây giờ em phải nói thế nào đây?
-Thì em cứ hẹn gặp đi. Em không muốn biết anh ấy sẽ nói gì à?
-Nhưng...- Cô ấp úng.
-Hôm đó anh sẽ đi cùng em mà.- Anh mỉm cười.
-Uhm!
Vũ Đằng cười tít mắt rồi ngồi xuống giường và gửi tin nhắn cho Trọng Phi. Bây giờ đối với anh, cô chẳng còn cảm xúc nào cả. Có lẽ nhờ Lan Phong mà cô đã quên hẳn anh ấy đi. Cũng tốt thôi! Chẳng sao cả, dù gì thì cô vẫn muốn quên anh mà.
Vũ Đằng nhìn Lan Phong, anh không phải là người thay thế để cô quên Trọng Phi ở hiện tại và Tuệ Dân trong quá khứ. Mà anh chính là người cô đã yêu. Đến hiện giờ cô mới biết, bản thân của mình yêu anh nhiều đến nhường nào. Anh xứng đáng có được hạnh phúc nhưng sau này, khi cô phải trở về nơi của mình thì anh sẽ ra sao đây.
Vũ Đằng chợt bật khóc, cô nhào đến, ôm lấy anh mà sụt sùi.
-Sao thế Vũ Đằng? Em sao vậy?- Lan Phong nhấc cô lên, ngồi trên đùi mình rồi lau nước mắt cho cô.
Vũ Đằng không trả lời, cô chỉ lắc đầu và im thin thít.
-Thế nào? Nói anh nghe xem, có chuyện gì?- Anh nhẹ giọng hỏi.
-Em không muốn xa anh, em muốn chúng ta sẽ như thế này mãi thôi.- Cô tựa cằm lên vai anh, khóc nấc từng hồi.
-Ngoan nào, Vũ Đằng dạo này hay mít ướt lắm nha. Khóc mãi à!- Anh dỗ ngọt cô.- Anh sẽ không xa em, được chưa!? Một phút cũng không.
-Thật chứ?
-Thật mà!- Anh gật đầu.
Ôm Vũ Đằng vào lòng, anh nhắm hờ hai mắt lại. Làm sao anh có thể buông tay cô được chứ, cô đã suy nghĩ sâu xa quá rồi. Lan Phong siết chặt vòng tay lại và thì thầm bên tai của cô.
-Anh yêu em! Duy nhất mỗi em thôi!
...
Lan Phong đưa Vũ Đằng trở về biệt thự Tiết gia. Vừa vào đại sảnh, cô đã thấy Nhị phu nhân với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Không ngoài dự đoán của Lan Phong, trông thấy hai người thì bà liền đập bàn đứng dậy và quát.
-Thằng ranh con, chuyện đó là do mày đúng chứ?
-Hình như cách ăn nói này không phải là của người trong Tiết gia. Nếu đã vào được gia tộc này rồi thì dì phải biết rõ quy tắc này chứ. Ngay cả lời ăn tiếng nói mà còn không chấn chỉnh được thì làm được gì nữa đây? Nhưng dì nói tôi làm gì cơ chứ?- Anh lên tiếng, chất giọng lạnh băng.
-Chính mày cho người làm nhà Tô Thảo phá sản, quá đúng rồi chứ gì!? Mẹ con của mày đều như nhau cả.- Bà cười nhếch môi.
-Bà...- Lan Phong nhíu mày, anh hận nhất những ai nói đến mẹ của anh.
-Lan Phong, bỏ đi! Anh không có làm thì hà cớ chi phải bực tức chứ.- Vũ Đằng một tay kéo tay anh, một tay vuốt vuốt lưng cho anh hạ hỏa.
-Chẳng liên quan gì đến thằng bé cả. Là ta làm đấy!- Tiết cửu gia và Tiết lão gia bước xuống bật thang.
-Cửu gia! Sao người lại làm thế? Tô Thảo đã làm gì nên tội chứ?- Bà hạ giọng.
-Ai bảo cô bé đó lại cả gan dám hại cháu dâu của ta.- Tiết cửu gia ngồi xuống sofa và bắt chéo chân, phong thái ung dung, tự tại.
-Người có bằng chứng gì chứ?
-Bằng chứng? Chính mắt ta nhìn thấy đấy, không đủ để làm bằng chứng à? Còn nữa!- Ông thảy con chip lên bàn.- Đây là gì?
-Đó...đó là gì thì làm gì...con biết.- Nhị phu nhân đảo mắt, cả người run như cầy sấy.
-Không biết à? Chính cô đã sai khiến Tịnh Xương mang nó vào phòng của ta.
-Có chuyện đó sao ba?- Tiết lão gia nhíu mày.
-Chứ đây là gì?- Ông nhếch môi.
-Con không có...cái đó...không phải là của con...- Bà cắn chặt môi.
-Được thôi!- Ông nhướng mày.- Tịnh Xương, xuống đây cho ta!
Tịnh Xương từ trên lầu bước xuống. Đưa mắt nhìn Nhị phu nhân rồi anh quay mặt đi.
-Con nói cho ta biết, cái này là sao?- Ông chỉ tay vào con chip.
-Cái đó...là mẹ bảo con mang vào phòng của cửu gia.- Tịnh Xương lí nhí.
-Tịnh Xương...con...con...- Bà ấp úng, nói không thành lời.
Tiết lão gia thở dài, ông để một tờ giấy lên bàn rồi nhìn bà.
-Mau kí đi!
-Đơn xin li hôn? Ông đùa với tôi đấy à?- Bà nhíu mày, mím chặt môi.
-Tôi không đùa, bà kí xong thì lấy hành lí mà quản gia đã sắp xếp sẵn rồi đi đi. Còn Tịnh Xương thì tôi sẽ nuôi, dù gì thì nó cũng là con trai của tôi.- Tiết lão gia lạnh giọng.
-Tôi không ký!- Bà nói thẳng thừng.
-Không ký?- Tiết lão gia nhíu mày.- Lưu quản gia!
-Lão gia gọi tôi!- Lưu quản gia cúi đầu.
-Mời Nhị phu nhân ký tên đi.
-Dạ!- Lưu quản gia gật đầu rồi lấy cây viết trong túi áo ra đưa cho bà.- Nhị phu nhân, mời bà ký tên.
-Tôi không ký!- Bà vẫn một mực giữ ý nghĩ của mình.
-Đây là do phu nhân ép tôi thôi!
Bốp...bốp
Lưu quản gia vừa vỗ tay hai cái thì đã có ba bốn người làm xuất hiện. Họ bước đến, một người giữ bà lại, một người cầm tay của bà và ký vào đơn.
-Tôi không ký! Tôi đã nói là không ký mà!
Họ buông bà ra, bây giờ có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi. Đơn thì đã ký, hành lí cũng chuẩn bị xong. Bà chẳng còn thứ gì cả.
-Thủy Cơ, mời bà về!- Lưu quản gia đưa tay về phía cửa chính.
Thủy Cơ nhìn Tịnh Xương thì chỉ thấy anh quay mặt sang hướng khác, không nói một lời. Ngay cả đứa con ruột cũng đã phản bội mình, cuộc đời của bà còn lại gì nữa chứ...