Tối đêm đó, sau khi Yến Tiệc kết thúc, Khoa Huyễn một mình đến Thủy Diên Trì ngắm cảnh đêm. Dưới mặt hồ, những ngọn đèn hoa sen được thắp sáng, tại nên một màu vàng huyền ảo. Bỗng nhiên, một con bướm với đôi cánh tuyệt đẹp lượn lờ trước mặt chàng. Khoa Huyễn đưa ngón trỏ lên thì ngap lập tức con bướm đã hạ cánh, đậu trên tay. Khẽ mỉm cười, chàng vung tay cho nó bay thật xa.Nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng, Khoa Huyễn không hề muốn suy nghĩ thêm chuyện gì cả, mọi chuyện như thế đã quá đủ. Chàng tin chắc một điều Vỹ Ái không còn yêu Tuệ Dân, chắc chắn là như vậy. Dù ra sao đi nữa, Khoa Huyễn vẫn sẽ lập Vỹ Ái thành Thái Tử Phi.
Vỹ Ái đứng sau lưng chàng, cách đó không xa. Nhìn thân ảnh đấy nàng nhớ đến Lan Phong. Hóa ra, thời gian Khoa Huyễn ở đây, thời gian cả hai bên nhau vui vẻ đều do nàng lầm tưởng là Lan Phong à? Nhưng hiện tại, dù thế nào thì anh ấy vẫn không ở đây, vẫn không thể bên cạnh nàng được. Không nói một lời nào cả, Vỹ Ái quay lưng quay về Xuân Xuân Dược. Nhưng không được bao lâu, nàng nghe tiếng của Khoa Huyễn phát ra.
-Vỹ Ái! Đến đây với huynh!
Vỹ Ái nhìn lại thì thấy Khoa Huyễn đang nhìn mình, không nói gì cả, nàng gật nhẹ đầu rồi đi đến.
-Huynh gọi muội...có chuyện gì không?
-Tại sao muội lại muốn tránh mặt huynh?
-Muội...muội không có.- Vỹ Ái lắc đầu.
-Muội cho huynh biết đi, tình cảm muội dành cho Tuệ Dân, có còn không?- Khoa Huyễn ghì chặt vai Vỹ Ái.
-Muội...đã...- Nàng ấp úng.
-Muội ra sao?
-Muội đã...hết...thật rồi.
-Vậy vì lí do gì sao? Huynh không tốt với muội ở điểm nào à?
-Không phải, huynh rất tốt, huynh không có làm gì sai cả.
-Vậy đi cùng huynh, được không? Huynh sẽ bảo vệ muội, làm những thứ tốt đẹp nhất cho muội.
-Khoa Huyễn, muội nói rồi, huynh còn phải tuyển Thái Tử Phi. Muội không xứng với huynh đâu.
-Tại sao lại không xứng? Nếu như thế thì huynh sẽ hủy việc tuyển Thái Tử Phi. Còn nếu như không được nữa thì huynh sẽ đưa muội đi thật xa, sống một cuộc sống chỉ riêng của chúng ta thôi.
-Tại sao chứ? Sao huynh lại muốn muội phải theo huynh, trong khi bên ngoài rất nhiều nữ nhân rất yêu huynh cơ mà.
-Đơn giản vì ta ghét sự tranh giành trong Cung và...- Khoa Huyễn ôm lấy Vỹ Ái.-...ta rất yêu muội.
-Lan Phong...!- Vỹ Ái bậc khóc.
-Lan Phong? Người đó...là ai?- Khoa Huyễn như có nghìn kim châm đang nhắm thẳng vào tim.
-Người đó...muội thấy trong lúc hôn mê. Huynh ấy có dung mạo y hệt huynh không sai một tí nào cả. Nhưng huynh ấy ở một thế giới khác, không phải ở đây.- Vỹ Ái vội biện cớ.
-Có nghĩa là khi hôn mê muội đã thấy ta, điều đó chứng tỏ muội yêu ta đúng không?
-Muội...muội...- Vỹ Ái không nói một lời nào nữa chỉ gật đầu, cũng vì cái bóng của Lan Phong quá lớn.
Hai người đều giống nhau về vẻ ngoài, ngay cả cách ứng xử cũng giống bảo sao Vỹ Ái không mềm lòng.
-Được, huynh sẽ bẩm báo với Vua Cha, để rước muội về Viên Thông Quốc.- Khoa Huyễn vui mừng khôn xiết, ôm lấy Vỹ Ái thật chặt mà xoay mấy vòng.
Vỹ Ái mỉm cười đau xót, Lan Phong, Khoa Huyễn cả hai có phải là một không? Chỉ là khác nhau về thời gian và địa điểm, cả hai vẫn là một. Theo nàng có lẽ là thế.
Khoa Huyễn nhìn thẳng vào mắt của Vỹ Ái, chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng. Từng khắc lúc này như chậm dần đi, Vỹ Ái nghe rõ được nhịp tim đang đập rất nhanh. Khoa Huyễn vẫn nhắm hờ hai mắt, chìm vào thứ mật ngọt của cả hai. Tay của Vỹ Ái ôm chặt bờ vai vững chãi của Khoa Huyễn, nàng không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng đáp trả lại.
Khoa Huyễn luyến tiếc rời đôi môi đỏ mọng ấy trong khi đôi tay rắn chắc vẫn còn ôm lấy eo nàng.
-Muội nghe gì không?
Vỹ Ái đỏ ửng mặt, lắc đầu.
-Muội không biết.
Khoa Huyễn nắm lấy tay nàng đặt lên tim của mình rồi mỉm cười.
-Đấy, nó đang lạc nhịp và đập rất nhanh.
Vỹ Ái không tin được Khoa Huyễn lại có thể nói ra những lời như thế này. Nàng hạnh phúc ôm lấy Khoa Huyễn, tựa vào lồng ngực của chàng mà sụt sùi.
-Muội yêu huynh!
...
Sáng sớm, tại Lâm Bảo Điện, Viên Thông Quốc.
Bộp
-Khoa Huyễn làm sao thế? Đột nhiên lại hủy ngày tuyển Thái Tử Phi.- Khoa Lam Định nhíu mày, dằn lá thư do Khoa Huyễn cử người mang về Quốc.
-Bẩm Hoàng Thượng, lệnh người đã hạ thì cớ sao rút lại được. Huống chi ngày ấy lại sắp đến gần. Theo thần thì người nên triệu hồi Thái Tử về Kinh Thành.- Ngô Quốc Sư bẩm tấu vì nếu ngày đó diễn ra thì con gái của ông mới giữ được chiếc ghế Thái Tử Phi.
-Khoa Huyễn chẳng nói vì lí do gì nhưng ắt hẳn phải có lí do quan trọng lắm đây. Trước tiên, Trẫm sẽ triệu hồi Đại Thái Tử, nếu lí do chính đáng thì Trẫm sẽ hủy ngày Hội tuyển Thái Tử Phi.
-Bẩm, lệnh đã hạ xuống không thể rút lại được, mong Hoàng Thượng minh xét.
-Không ý kiến gì nữa. Cứ như thế mà làm. Lạc Công Công!
-Có nô tài!
-Truyền lệnh Trẫm cử người mang thư đến Đông Thuyên Quốc. Bức có con ấn đen là truyền cho Thái Tử còn bức có con ấn đỏ là truyền cho Đông Hoàng Thượng.
-Thần tuân chỉ.
-Ngô Quốc Sư nghe lệnh.
-Có hạ thần!
-Mau sai người viết cáo trạng, dán khắp Kinh Thành. Nội dung là Ngày Hội tuyển Thái Tử Phi tạm thời trì hoãn.
-Thần lĩnh chỉ.- Ngô Quốc Sư đảo mắt, lui ra ngoài.
Về đến Ngô Phủ, Ngô Quốc Sư tức giận dằn tay xuống bàn.
Bốp
-Chuyện trọng đại đều bị hư hết cả.
-Lão gia, ông sao tức giận đến thế?- Ngô phu nhân đang trong khuê phòng nghe thấy tiếng động lạ liền đi ra.
-Huh, bà thử nghĩ xem. Mọi chuyện rành rành như thế, đâu đã vào đấy. Đột nhiên Thái Tử lại gửi thư về bảo không cần tuyển Thái Tử Phi nữa. Như thế có chết tôi không chứ?
-Thôi nào, ông hãy nguôi giận. Nhỡ đâu đó chỉ do Đại Thái Tử đã chọn được Thái Tử Phi.
-Chọn được? Lỡ không phải con gái của chúng ta thì sao đây?
-Ông lo lắng gì? Con cái của chúng ta không phải là đệ nhất mỹ nhân của Viên Thông Quốc hay sao? Còn ai qua mặt được nó!?
-Ý của tôi là Đại Thái Tử từ trước đã có tư tình.- Ngô Quốc Sư nghiêm mặt.- Khoa Huyễn Thái Tử lúc ấy yêu Vỹ Ái công chúa của Đông Thuyên Quốc nhiều vô đối, nếu bây giờ ả tỉnh lại chẳng phải là chúng ta mất trắng hay sao?
-Ông đừng ăn nói nhăn cuội, ba năm không tỉnh mà bây giờ lại tỉnh dậy, quả là chuyện hoan đường.- Ngô phu nhân xua tay.
-Vậy thì theo bà là do gì?
-Theo tôi thì Khoa Huyễn Thái Tử đã chọn được Thái Tử Phi, chính là Loan Cát nhà mình đây. Không cần bàn cãi, suy nghĩ nhiều.
-Nếu là vậy thì tốt, chỉ sợ trời không thuận ý người thôi.
...
Khoa Huyễn cũng Vỹ Ái đứng trước Hoa Tiêu Điện. Cả hai đã quyết định hết rồi. Họ sẽ bẩm tấu rõ ràng với Hoàng Thượng, cầu xin người chấp nhận tác hợp cho cả hai.
Vỹ Ái hít một hơi thật sâu rồi nhìn Khoa Huyễn gật đầu. Hai người không do dự nữa, cứ thế bước vào trong.
Đứng trước Đông Duẩn, cả hai quỳ xuống hành lễ.
-Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Trẫm miễn lễ, các khanh mau bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.
-Ái nhi, Khoa Huyễn thái tử, hai con đến đây có chuyện gì?
-Bẩm Hoàng Thượng, xin người khai ân, cho Khoa Huyễn chính thức được cầu thân An Nhiên công chúa.- Khoa Huyễn lên tiếng.
-Sao? Chẳng lẽ Thái Tử không tuyển Thái Tử Phi?- Đông Duẩn bất ngờ.
-Thần không muốn cử hành nữa, thần muốn khi về Viên Thông Quốc sẽ lập An Nhiên công chúa thành Thái Tử Phi.
-Sao có thể xảy ra một việc như thế này được? Ta phải ăn nói với Phụ Vương của con như thế nào đây?
-Con tin chắc Phụ Thân sẽ đồng ý, từ trước, cả hai Quốc đều có hôn ước rồi cơ mà.
-Nhưng đó là trước lúc Vỹ Ái hôn mê. Còn bây giờ, hôn ước đó đã chính thức hủy bỏ.
-Phụ Hoàng, xin người khai ân.- Vỹ Ái vội quỳ xuống.
-Vỹ Ái, chẳng lẽ...con yêu Khoa Huyễn à?- Đông Duẩn nhíu mày.
Vỹ Ái nhìn Đông Duẩn rồi nhìn Khoa Huyễn gật nhẹ đầu.
Đông Duẩn không nói một lời nào, trầm ngâm một lúc. Rất lâu sau mới lên tiếng.
-Việc này, Trẫm sẽ bàn bạc lại với Hoàng Hậu, nếu Hoàng Hậu đồng ý thì Trẫm cũng đồng ý. Dù sao thì đây cũng là chuyện hôn nhân cả đời và nó thuộc vào quyền tự do của con,Trẫm biết mình không nên can thiệp. Bây giờ, con mau đứng dậy đi.
-Đội ân Phụ Hoàng!- Vỹ Ái vui mừng, nàng cúi đầu rồi đứng dậy...