Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng bước chân trên mặt đất, đại đương gia với chiếc mũi quặp nắm chặt thanh đao trong tay, chầm chậm đi đến trước mặt thi thể thăm dò, xác nhận đã chết rồi.

Đại đương gia cười lạnh, tàn nhẫn nói: “Đừng trách ta, có trách thì trách ngươi đã giết lão tam của ta, vì vậy...đi chết đi!”

Vèo!

Thanh đao tàn nhẫn chém xuống vai cảu Lý Hiên, gần như chặt đứt vai của Lý Hiên.

Nhưng mà.

Thanh đao còn chưa chém xuống, liền đột ngột dừng lại, Lý Hiên hoàn toàn đã chết, đột nhiên mở mắt.

Là đôi mắt không có chút thần sắc nào, trong mắt tối đen, đầy sự tĩnh lặng.

Người đã chết như anh, không biết từ lúc nào nâng tay, một kiếm đâm qua ngực đại đương gia.

“Ngươi...ngươi...ta...”

Máu tươi từ miệng đại đương gia tuôn ra, khó có thể tin được nhìn đôi mắt không chút thần sắc của Lý Hiên, lại nhìn thanh kiếm trên ngực mình, trong lòng đại đương gia dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc.

Đại đương gia sợ hãi hét lên, cơ thể ngày càng không có lực, cuối cùng không cam tâm mà ngã xuống đất, tắt thở.

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh..

Đám sơn tặc kia không kịp phản ứng, đại đương gia đã chết rồi, khiến đám sơn tặc sững sờ một giây, sau đó trong đám phát lên tiếng giận dữ.

“Hắn đánh lén đại đương gia, giết hắn, giết hắn!”

“Giết!”

Một đội quân sống chết vì đại đương gia xông đến, vung đao trực tiếp chém Lý Hiên, mỗi đao chém đều chí mạng.

Leng keng leng keng!

Thanh kiếm trong tay Lý Hiên động đậy, hai mắt vô thần vung kiếm, bản năng chiến đấu khiến cơ thể anh tiếp tục chiến đấu, cho dù chết rồi vẫn tiếp tục chiến đấu.

Bụp! Bụp! Bụp!

Thanh kiếm không ngừng chém vào không trung, xác Lý Hiên lại chiến đấu một lần nữa, chém giết trong khi đám sơn tặc vẫn còn đang sững sờ.

Tình cảnh này.

Thấy nhị đương gia kinh hãi không ngừng, toàn thân đứng sững sờ.

Năm phút sau.

Những tên trung thành với đại đương gia đều chết, những tên còn lại hoặc đều là đám dân bình thường gia nhập làm sơn tặc, hoặc là những người trung thành của nhị đương gia.

Ùng ục!

Trong đám người, có người nuốt nước bọt sợ hãi, sau đó quay đầu nhìn nhị đương gia.

“Nhị đương gia, chúng ta đi thôi, tên tiểu tử này kỳ quái quá rồi, chúng ta không thể đi chết được!”

“Đúng đó nhị đương gia, người này quá đáng sợ rồi, rõ ràng là đã chết rồi, mà vẫn còn giết đại đương gia của chúng ta, giết những người trung thành với đại đương gia,

Đội tinh anh này đều là những võ sư mạnh, vậy mà tất cả đều chết hết, chúng ta động đến không dễ.”

“Nhị đương gia, không phải người kính trọng hảo hán sao? Vị này chắc chắn là một hảo hán vượt trội, chết rồi mà vẫn còn đáng sợ, hảo hán như vậy ai dám động vào?”

“Đúng thế, chúng ta mau đi thôi, tôi một chút cũng không muốn ở lại đây, quá đáng sợ rồi.”

Đám sơn tặc còn lại đều bị dọa cho sợ rồi, ai cũng không dám động đậy, đến nói chuyện cũng cực kỳ cẩn thận.

Ùng ục!

Nhị đương gia cũng sợ đến nuốt nước bọt, hắn xác định hoàn toàn chết rồi, bị đâm xuyên ngực, trên người có nhiều vết thương, sớm đã chết rồi thì không thể chết nữa.

Nhưng mà bây giờ, người chết rồi đều đáng sợ như vậy, đều có thể giết nhiều người như vậy, người như thế quá đáng sợ rồi, nhị đương gia cũng bị dọa toàn thân tê dại.

Nhị đương gia bị dọa nói nhỏ: “Đi, nói nhỏ một chút, rồi lẻn đi.”

“Vâng!”

Đám sơn tặc sợ sợ đến mức cẩn thận rút lui, mắt nhìn chằm chằm Lý Hiên, từng chút hành động đến phạm vi cách đó một trăm mét.

Tên sơn tặc mắt sắc nhìn thấy Lý Hiên nhẹ động, lập tức sợ hét lên: “Mẹ ơi, hắn động đậy rồi, chạy rồi!”

Đám sơn tặc nghe vậy, lập tức bị dọa sắc mặt trắng bệch, giống thỏ con bắt đầu chạy điên loạn.

Bọn chúng vừa chạy vừa thề trong lòng, không dám quay về núi Hắc Mã nữa, cứ vậy mà chạy về hướng thành khác, đến nơi khác làm sơn tặc.

Sau khi chúng chạy đi.

Hai bóng hình từ trong khu rừng cách đó không xa đi ra, chúng là Lý Hiên ở thành Hắc Mã, hai phân thân khác.

Mà nhiệm vụ của chúng, là quan sát kết quả thực nghiệm.

“Thử nghiệm rất thành công, chủ tử biết rồi sẽ rất vui mừng.” Phân thân mang theo cung nói.

“Đúng vậy, mau thu lấy máu của phân thân, sẽ có càng nhiều phân thân huyết, chúng ta sẽ càng mạnh thêm.” Phân thân mang hai kiếm bên hông gật đầu.

“Được.”

Hai tên phân thân nhanh xông lên phía trước, đến bên phân thân đã chết kia, phân thân mang cung nâng tay đặt lên thi thể, bắt đầu thu hồi máu.

Phù!

Chỉ thấy thi thể của phân thân đã chết dần tiêu tan, quần áo đầy máu trên cơ thể rơi xuống đất, mười giọt máu bay lơ lửng trong không trung.

“Tổng cộng mười giọt, có một giọt máu bị mất hoạt tính, là do thuốc độc gây lên.” Phân thân mang cung nói.

“Vậy ngươi năm giọt, ta bốn giọt.” Phân thân mang song kiếm đề nghị.

“Được.”

Hai phân thân nhanh chạy vào rừng, hướng về núi Hắc Mã.

Dưới đất chỉ còn lại là thi thể của bọn sơn tặc, còn có một bộ quần áo dính đầy máu, cùng một giọt máu mất hoạt tính của Lý Hiên.

Sau khi hai phân thân rời đi không lâu.

Ba mươi võ sư cùng hai trăm vệ binh, bảo vệ Tống Tiểu Mỹ, hùng hùng hổ hổ hướng về phía trận chiến vừa diễn ra.

Đi đầu trong đoàn là một thanh niên hào hoa phong nhã cầm quạt giấy.

Chàng thanh niên cưỡi một con ngựa to hiên ngang đi cạnh xe ngựa của Tống Tiểu Mỹ, vừa thúc ngựa vừa nói.

“Tống cô nương, ta vì nàng mà bỏ ra một số tiền lớn, mới điều động đến hai trăm vệ binh, nàng nhất định phải nhớ những gì nàng đã nhận lời, nợ ta một ân tình.”

“Ta biết rồi, việc này ta đã nhớ rồi, nói mọi người đi nhanh hơn chút.” Bên trọng vọng ra tiếng nói nóng vội của Tống Tiểu Mỹ.

“Được rồi Tống cô nương, mọi người tăng tốc lên, nhanh!”

Thanh niên hào phòng lớn tiếng thúc giục, mang theo đoàn người nhanh chóng lao đi, hùng hùng hổ hổ hướng về địa điểm của trận chiến.

Bên cạnh thanh niên hòa hoa kia, một cậu thanh niên bộ dạng như thư đồng không khỏi hỏi.

“Thiếu gia, con nghe nói Tống gia gặp chuyện, chỉ còn lại một mình Tống cô nương và một lão nô, người như vậy chúng ta vì sao phải bỏ ra số tiền lớn, mời vệ binh?”

“Ngươi hiểu cái gì? Ta Quân Hí Mệnh là đệ tử có tên tuổi của Thần Toán Môn, nếu không chọn một môn phái, ta đã sớm trở thành chân truyền rồi,

Cách tính toán của ta đến các vị trưởng lão còn khen ngợi, sao ngươi có thể hiểu được?” Thanh niên hào phóng Quân Hí Mệnh điềm đạm nói.

“Thiếu gia, ý người nói, vị Tống cô nương này sau này có tiềm lực rất lớn sao?” Thư đồng ngạc nhiên nói.

“Đó là đương nhiên, cô ấy là ta gặp được, là người duy nhất không tính toán được, người như vậy tất nhiên không giống với mọi người, ta đầu tư sớm một chút, nói không chừng sau này có thể cứu ta một mang.”

Quân Hí Mệnh điềm tĩnh nói, lại nhắc đến việc cứu bản thân một mạng, thần sắc có phần nghiêm túc hơn.

“Cứu người một mạng sao? Lẽ nào sau này người sẽ gặp nguy hiểm?” Thư đồng ngạc nhiên nói.

“Không phải ta sẽ gặp nguy hiểm, mà cả thành Hắc Mã sẽ gặp nguy hiểm, thôi bỏ đi, ta với ngươi nói cái này làm gì.”

Quân Hí Mệnh lắc đầu, không định nói những điều này, mà ngẩng đầu, hai mắt hóa tím nhìn lên trời.

Trong con người màu tím của anh ta, dòng linh khí màu trắng cuồn cuộn trên bầu trời trong xanh, một dòng khí đen tà ác quỷ dị đang dần dần làm ô nhiễm thế giới này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio