Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Hiên nghi hoặc kiểm tra thông tin truyền về, kết quả không thể tra ra được phân thân vì sao mà chết.

“Tốc độ tử vong của phân thân quá nhanh rồi, không thể tra ra kẻ địch đã chết, nó có công lực cấp bốn, lại bị giết trong chốc lát.”

Lý Hiên trong lòng đoán xem là loại người nào, lại có thể giết chết phân thân của anh trong chốc lát.

Lý Hiên mở tiểu phụ trợ, tra những tin tức gần đây nhất.

[Ding! Đệ tử của người Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, gặp sáu lần nguy hiểm, may mắn gặp được bảo vật trời đất, Dung Tâm Quả.]

[Ding! Đệ tử của người Lục Trường Sinh bị tộc chuột tập kích, trúng trọng thương, may được thần toán môn Quân Hí Mệnh cứu giúp.]

[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm, tu luyện chìm vào lĩnh ngộ, hoàn toàn thông suốt rung hòa Huyết Ảnh Thiên Thư.]

[Ding! Phân thân số tiến về phía Triệu Gia thôn, gặp kẻ địch mạnh chưa rõ danh tính tập kích, tử vong tại chỗ!]

...

“Gặp kẻ địch mạnh chưa rõ danh tính tập kích sao?”

Lý Hiên nhìn lời nhắc trong tiểu phụ trợ, cau mày căng thẳng, cảm thấy Triệu Gia thôn thật không an toàn.

Lúc trước phái một phân thân đi, kết quả lại đánh nhau với sơn tặc, tử chiến rồi, cuối cùng được người của Triệu Gia thôn hậu táng.

Có điều tiểu phụ trợ nhắc nhở, nói Triệu Gia thông đã dùng quan tài đặc biệt hậu táng, Lý Hiên cảm thấy kỳ lạ, trong lòng luôn có chút đắn đo.

Không dễ gì lại phái đi một phân thân, vậy mà đến kẻ địch cũng không nhìn thấy, đã chết rồi.

“Phái thêm nhiều phân thân đi vậy, đi xem tình hình.”

Lý Hiên chỉ định phân thân thực hiện mệnh lệnh, dự định làm rõ chuyện xảy ra ở Triệu Gia thôn.

Sắp xếp xong mọi việc, Lý Hiên rời khỏi nhà, đi về phía tiểu viện cây liễu, tiếp tục luyện đan.

Ở một nơi khác.

Ngoài thành Bạch Vân.

Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ, Hạnh Nhi ba cô gái xinh đẹp lấm lem đi về phía nội thành, vừa đi vừa nói chuyện.

“Không ngờ chúng ta lần này rời đi ba ngày, cũng không biết sư tôn đã về chưa.” Tống Tiểu Mỹ mang theo hai thanh kiếm trên lưng nói.

“Có lẽ là đã về rồi, ta nhớ sư tôn rồi.” Tần Nguyệt chớp mắt, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Hai người ai nấy cũng ngày ngày đều nhớ sư tôn của hai người, ta ngày ngày cùng các em luyện tập gian khổ, không có ai quan tâm đến một chút hay sao.” Hạnh Nhi nói mà hơi buồn phiền.

“Chị Hạnh Nhi là người tu tiên, chắc chắn sẽ không sao, ngược lại sư tôn tiêu hao khí huyết, phong ấn khu sương trắng ngoài thành, lại thường luyện đan cho bọn em, thật không dễ dàng gì.”

Tần Nguyệt tiếp tục nói, tay không khỏi sờ vào chiếc nhẫn mà cô trân trọng.

“Đợi đã, Tần Nguyệt, không phải em muốn đưa Dung Tâm Quả cho sư tôn của em đó chứ? Đó là bảo vật trời đất chúng ta vất vả suốt ba ngày mới có được.”

Hạnh Nhi thấy Tần Nguyệt sờ vào chiếc nhẫn cô trân trọng, trong lòng có một dự cảm không tốt.

“Sư tôn đá quá vất vả rồi, ta muốn mang quả này cho sư tôn, cũng muốn giúp sư tôn trở lên mạnh hơn.” Trên gương mặt của Tần Nguyệt có sự nghiêm túc.

“Nhưng mà sư tôn lợi hại như vậy, nói không chừng cũng cần Dung Tâm Quả.” Tần Nguyệt nhỏ tiếng cãi lại.

“Sư tôn của em quả thật lợi hại, nhưng anh ta không có huyết mạch, không có huyết mạch sao có thể thức tỉnh được tài năng huyết mạch? Dung Tâm Quả này đối với sư tôn của em là vô dùng.”

Hạnh Nhi tiếp tục khuyên giải, rất lo lắng Tần Nguyệt sẽ lại đưa loại quả này cho Lý Hiên.

Suy cho cùng đây là loại quả mà họ bận rộn suốt ba ngày, dựa vào vận khí và sự chiến đấu không ngừng, mới gian nan có được.

Tần Nguyệt vì chuyện này còn bị thương, đã phải trả giá rất nhiều.

“Nhưng mà lỡ như sau này sư tôn có huyết mạch thì sao, em định sau này kiếm được bảo vật trời đất, cũng giúp sư tôn có được huyết mạch lớn mạnh.”

Giọng nói của Tần Nguyệt vẫn nhỏ nhẹ mềm mại như vậy, nhưng trong giọng nói còn có sự kiên định.

“Đó là chuyện của những năm sau này, Tần Nguyệt em cần hiểu rằng, loại quả này là em đã cực khổ có được, có thể giúp em rất lớn. Ta hi vọng em không cần thứ gì cũng đưa cho Lý Hiên, ta thừa nhận anh ta rất tốt, là một sư tôn vô cùng xứng đáng với nhiệm vụ của anh ta, cũng là một người vĩ đại, nhưng nhiệm vụ của em càng quan trọng hơn.”

Hạnh Nhi nghiêm túc nói, cô biết rất rõ sau này Tần Nguyệt phải gánh vác vận mệnh của thế giới, cần phải chiến đấu với kẻ địch rất đáng sợ, hi vọng của cả thế giới, đều đè nặng lên người Tần Nguyệt.

Gánh nặng như vậy, trách nhiệm như vậy, rất nghiêm trọng, không có thực lực căn bản không thể gánh nổi, vì vậy Hạnh Nhi cấp bách hi vọng Tần Nguyệt có thể mau chóng nâng cao thực lực.

“Hạnh Nhi người yên tâm, em sau này sẽ càng nỗ lực tu luyện, nhất định nỗ lực gánh vác trách nhiệm của bản thân, loại quả này cứ đưa cho sư tôn đi!” Tần Nguyệt nói nhỏ.

“Em...”

Hạnh Nhi tức đến phát điên, cảm thấy trong mắt Tần Nguyệt chỉ có sư tôn của cô. Thực tại thật làm người ta tức chết đi được.

“Chị Hạnh Nhi, loại quả này cứ đưa sư tôn đi ạ, em cũng sẽ nỗ lực giúp Tần Nguyệt sư tỷ, giúp tỷ ấy càng nhanh mạnh hơn.” Tống Tiểu Mỹ không khỏi nói giúp.

“Ta thật phục hai người các em, hai em trong mắt đều là sư tôn, thật là tức chết ta rồi, bỏ đi bỏ đi, vậy nghe theo các em đi vậy!”

Hạnh Nhi tức giận nói, trong long hoàn toàn ngưỡng mộ Lý Hiên, cảm thấy bản thân nếu như là sư tôn của Tần Nguyệt thì tốt rồi, đệ tử đáng yêu như vậy, thật khiến người ta yêu thích.

“Cám ơn Hạnh Nhi tỷ.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyệt cong cong hình lưỡi liềm, nở nụ cười vui mừng.

Tống Tiểu Mỹ ở bên cạnh cũng rất vui, bàn tay nhỏ bé cũng nắm thành quả đấm, làm thành động tác thắng lợi,

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Tần Nguyệt bọn họ mau quay về Bạch Vân tiêu cục, lập tức đến phòng của Lý Hiên.

Nhưng Lý Hiên không có ở nhà, ngược lại chỉ thấy mẹ của Lý Hiên, Liễu Mi.

Liễu Mi là một người vô cùng ôn nhu lương thiện, lúc này bà mặc một cái áo màu trắng, dạy bảo đám nha hoàn, thêm đồ đạc vào phòng của Lý Hiên.

“Mọi người về rồi, mau ngồi mau ngồi.”

Liễu Mi thấy đám người Tần Nguyệt quay về, khẽ cười mời họ ngồi, dùng ánh mắt như nhìn con dâu nhìn Hạnh Nhi.

“Không vội không vội, chúng tôi vừa mới về, trên người đều là cát bụi, chúng tôi ngày mai sẽ lại qua.”

Hạnh Nhi liền lắc đầu, cô sợ nhất là nhìn thấy Liễu Mi, không cách nào khác, ánh mắt như nhìn con dâu của bà quá dọa người rồi.

“Không sao, mau ngồi xuống đi, tiểu Thúy, dâng trà.” Liễu Mi ấm áp nhỏ nhẹ, tiếp tục lại dùng ánh mắt như nhìn con dâu nhìn Hạnh Nhi.

“Không được không được, con thực sự cần đi có việc.”

Hạnh Nhi lúc này thật không tiện, từ chối lời mời liên tiếp của Liễu Mi, cũng phải đi rồi.

Còn Tần Nguyệt để lại Dung Tâm Quả, cô muốn sau khi Lý Hiên quay về, lập tức có thể ăn nó.

Sau khi họ rời đi không lâu.

Lý Hiên cũng quay về rồi, thấy mẹ đưa Dung Tâm Quả, Lý Hiên kinh ngạc, không khỏi nhìn về hướng phòng của mấy người Tần Nguyệt.

Dung Tâm Quả có được vô cùng gian nan, nhưng bảo vật trời đất như vậy, Tần Nguyệt lại đưa cho vị sư tôn này.

Hành động như vậy, khiến Lý Hiên trong lòng khẽ xúc động, dẫu sao lòng người cũng bằng xương bằng thịt, ai cũng sẽ thấy cảm động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio