Nhưng mà.
Phân thân biết bản thân bị thương rất nặng, đương nhiên không thể kiên cường liều mạng được, ngược lại thông qua người đá không ngừng vật lộn cầm cự chiến đấu với tên to con.
Cứ đánh nhau như vậy, khiến tên to con vẫn không thể nào động đến phân thân được, sắc mặt biến đen, nhanh chóng lùi lại hơn mười bước, dừng lại trên một phiến đá to.
“Đây là do ngươi ép ta!”
Tên to con vén tay áo lên, để lộ ra một chữ “Phong” màu đỏ máu trên cánh tay trái.
“Ngươi biết vì sao ta lại muốn gia nhập Quỷ thần giáo hay không? Rõ ràng là tà giáo, vì sao chúng ta lại tranh nhau gia nhập!”
Tên to con cười lạnh, từng chút mở phong ấn trên cánh tay.
Trong chốc lát, toàn thân hắn biến thành màu đỏ, trở thành một người khổng lồ bé nung bằng sắt.
“Gào!”
Tiếng gào phần nộ vang tới tận mây xanh.
Gương mặt tên to con nổi đầy huyết quản gớm ghiếc xấu xí, hai mắt đỏ ngầu như quỷ, toàn thân phát ra ác khí.
“Bởi vì ta có thể trở nên mạnh hơn, máu quỷ có thể cho ta trở thành kẻ mạnh, ha ha ha, nhận lấy mùi vị của cái chết đi.”
Tên to con cười như điên, thân hình cơ bắp nổi cộm từng bước từng bước giống như ngọn núi đè nặng tiến về phía trước khiến người khác rợn người.
“Máu quỷ sao? Thật không tồi, thực ra ta có một năng lực chiến đấu quỷ dị rất hay.”
Phân thân số cười nhạt, tay trái giơ lên cao nắm lại, khí thế vô cùng uy nghiêm bắt đầu bất động.
Mây đen trên trời bắt đầu bao vây dày dặc, đen ngòm nơi cuối trời, khiến không khí của toàn khu vực này trở nên ngột ngạt.
“Hả? Đây là chuyện gì?”
Tên to con theo bản năng cảm nhận được cái gì đó không hay, đôi mắt màu đỏ khẽ rung rẩy, thoáng xuất hiện một chút sợ hãi.
Sức mạnh giống như thiên địch đang ngưng tụ trên trời, khiến tên to con cảm thấy dựng tóc gáy.
“Chết đi!”
Tên to con không cách nào chịu được sức đè nén đáng sợ này, toàn thân cứ như một con thú chiến khổng lồ xông đến phân thân.
Dẫn Lôi Thiên Giáng!
Ầm ầm!
Từng đợt sấm sét sáng rực, sấm sét đáng sợ trên trời méo mó giống như những con rắn điện, mang theo sức mạnh vô tận vang dội giáng xuống.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp tứ phương.
Tên to con gào thét đau đớn trong ánh sáng của sấm chớp, cả người bị sét đánh mà thoi thóp.
Vèo!
Vào lúc quyết định.
Phía sau một cây giáo dài lao vụt đến như tia chớp đâm trúng tim của phân thân, máu tươi chảy ra.
Sấm chớp bắt đầu dừng lại.
Tay trái của phân thân khẽ buông xuống, ánh mắt dần mất đi thần sắc, khí tức biến mất.
Nhưng nó không ngã xuống, mà đứng yên tư thế bị giáo đâm, tay phải vẫn cầm thanh kiếm không buông.
Bên cạnh phân thân.
Người đá ngẩng mặt lên trời mà thét gào, cơ thể tan theo cát bụi, hóa thành hư vô.
“Phù phù! Quá mạnh rồi, tên tiểu tử này quá mạnh rồi, ta có cấp bậc cao hơn hắn nhiều như vậy, còn dùng cả máu quỷ cũng suýt nữa thì bị tên tiểu tử đó giết chết.”
Tên to con thở hổn hển nói, toàn thân đều là vết thương, cơ thể bị sấm sét đánh biến thành đen.
Nếu như không phải mũi giáo kịp thời lao đến, hắn đã bị sét đánh chết rồi.
Tên to con ngồi trên mặt đất, trên người toàn là vết thương, bộ dạng ủ rũ tột cùng.
Bùm!
“Hắc Tử, ngươi thua rồi, tự quay về chịu phạt đi.” Tên béo lạnh lùng nhìn tên to con.
“Đội trưởng, đây không hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, người này rất cổ quái, có thể triệu hồi người đá, có thể triệu hồi sấm set, trên vũ khí của tôi có độc, nhưng người này căn bản không bị ảnh hưởng bởi kịch độc. Hắn bị tôi chém ba mươi nhát đao, chảy không ít máu, nhưng hắn lại kiên trì lâu như vậy, thậm chí hắn còn thi triển kiếm pháp như sao băng đáng sợ, cực khó đối phó.”
Tên to côn cố gắng giải thích, hắn không muốn quay về chịu phạt.
“Đừng tưởng ngươi có thể nói bịa đặt để che nấp sự vô dụng của mình, thua chính là thua, dùng máu quỷ mà không thể thắng nổi một tên cấp sáu, trong khi ta chỉ cần dùng một đòn.” Tên béo cười lạnh.
“Tôi...”
Tên to con còn muốn thanh minh, nhưng hắn không dám đắc tội với tên đội trưởng béo đó, cộng thêm việc đội trưởng quả thực chỉ dùng một thanh giáo có thể giải quyết được kẻ địch, tên to con chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Hừm! Ngu ngốc!”
Tên béo nhìn tên to con một cách khinh thường, sau đó hai chân to như chân voi từng bước đi về hướng xác của phân thân.
Sau khi bước lại gần.
Tên béo đưa tay trái ra tóm lấy đầu của phân thân.
“Hắc Tử, nếu lần sau ngươi còn thất bại, ta sẽ bóp nát đầu của cậu như thế này.”
Phập!
Một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm qua cổ của tên béo, trực tiếp đâm xuyên qua, máu tươi theo thanh kiếm mà chảy ra nhanh chóng.
Tay của tên béo đang đưa ra cũng dừng lại, toàn thân bất động tại chỗ, hai mắt kinh hãi nhìn phân thân.
Tên béo mấp máy miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.
Hắn chỉ có thể ngã xuống đất trong sự khó tin và máu tươi.
Cho đến chết, hắn cũng không hiểu chuyện là như thế nào, không hiểu vì sao mình chết.
Rõ ràng là người đã bị đâm qua xuyên tim mà chết rồi, vì sao có thể đột ngột tấn công?
Đáng tiếc đã quá muộn rồi, tên béo chỉ có thể dần tắt thở trong sự sợ hãi.
“Ngươi...người là quái vật gì vậy!”
Tên to con thấy tên béo đột nhiên bị giết, nhìn phân thân đang cầm kiếm đứng trên mặt đất, tên to con bị dọa đến phát sợ.
Đúng vậy.
Hắn thực sự bị dọa đến phát sợ rồi, hăn lùi lại vài bước không dám tiến lên phía trước.
Lúc đầu hắn cảm thấy người này có gì đó không đúng, hiện giờ càng thấy sự quỷ dị của đối phương, cảm thấy đối phương rất có khả năng không phải là người.
Hắn trong lòng sợ hãi, càng không dám lại gần, quay đầu mà chạy thẳng, chạy về nơi Quỷ thần giáo ở lại lúc trước.
Mà hắn lại càng không hề hay biết.
Phân thân đã chết rồi, bản năng chiến đấu của cái xác cảm nhận được ác ý, mới theo bản năng mà tấn công.
Mà tên to con, lại bị một các xác dọa cho đến mức phải bỏ chạy.
...
A Đại kéo theo Thu Nhi chạy trong rừng nhanh như thoi đưa, chỉ có điều bọn họ đều mang sự lo lăng vô cùng trên khuôn mặt.
“A Đại, mặt nạ thúc thúc có thể đuổi kịp hay không?” Thu Nhi vừa chạy vừa lo lắng.
“Sẽ kịp thôi, mặt nạ thúc thúc nói rồi, thúc ấy nhất định sẽ đuổi kịp, nhất định.” A Đại nghiến chặt răng an ủi, trong mắt có sự lo lắng vô cùng.
Là một cô nhi, trên thế giới này trừ Thu Nhi quan tâm cậu ra, không có người thứ hai quan tâm đến cậu.
Nhưng mà đến hôm nay.
Vào lúc bản thân tuyệt vọng, vào lúc cậu cô độc muốn lựa chọn một con đường sai trái, thì lại có một người xuất hiện.
Người đó không chỉ vì họ đã cứu lúc trước, mà một mình chống lại kẻ địch.
Thậm chí sau khi lựa chọn một mình chiến đấu, còn để bọn họ chạy trước.
Hành động như vậy khiến A Đại cảm động, đồng thời cũng lo lắng cho sự an toàn của mặt nạ thúc thúc.
“Ông trời nhất định sẽ bảo vệ người tốt, mặt nạ thúc thúc nhất định sẽ sống sót.” Thu Nhi khẩn cầu.
“Đúng vậy, ông trời nhất định sẽ bảo vệ thúc ấy, nhất định!” A Đại nghiêm trọng gật đầu.