Hoàng Ngọc Oánh không chịu được, lúng túng phá vỡ bầu không khí trầm mặc "Lãnh thiếu gia, chuyện của Huyên Huyên, chúng ta không có tư cách nói đến, càng không thể nói về bất kì thứ gì của cô ấy. Tôi chỉ có thể nói, khi nào Huyên Huyên muốn nói, cô ấy sẽ chủ động nói với anh. Dù cho anh có bức cô ấy như thế nào đi nữa, cô ấy cũng sẽ rất ngang ngược, không chịu tiết lộ dù chỉ một chút. Điểm này, hẳn là rất giống với người nào đó.
Lãnh Liệt Hàn nhìn khóe miệng chua sót của Hoàng Ngọc Oánh, đối với người nào đó từ trong miệng cô ta nói ra, anh không có một chút để ý, điều anh để ý, chỉ có Hạ Du Huyên.
"Cảm ơn Hoàng tiểu thư nhắc nhở, tôi ra ngoài một chút." Lãnh Liệt Hàn đứng dậy.
"Ừm, một mình tôi không sao. Đi tìm cô ấy đi." Hoàng Ngọc Oánh ôn nhu gật đầu. Người đàn ông này cực kỳ sủng Huyên Huyên, là người ai cũng đều nhìn ra điều đó. Giao Huyên Huyên cho anh, hẳn là quyết định đúng đắn.
Bằng không, người kia kiểu gì cũng sẽ ngăn cản. . . .
Hạ Du Huyên ngồi cạnh bể phun nước bên ngoài bệnh viện, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt nước.
"Hàn." Hạ Du Huyên xoay người, ôm chặt lấy người đàn ông. Cái đầu nho nhỏ chôn sâu trong bộ ngực rắn chắc của anh. Nghe nhịp tim trầm ổn của anh, trong lòng dần dần an tĩnh.
"Ừm, bảo bối. Anh đây." Lãnh Liệt Hàn nhẹ giọng đáp lại, ôm lấy cô, ngồi lên chân mình.
"Hàn, anh nhất định muốn biết nguyên nhân vì sao hồi còn nhỏ em thường đánh nhau hay sao." Hạ Du Huyên đem đầu mình tựa vào vai anh.
"Không. Bảo bối không muốn nói, anh sẽ không hỏi. Ngày nào đó bảo bối muốn nói cho anh biết, anh sẽ chăm chú lắng nghe." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên lên, thâm sâu hôn xuống đôi môi cô.
Đầu lưỡi gắt gao quấn lấy lưỡi cô.
Hồi lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, ôm lấy eo Lãnh Liệt Hàn, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lãnh Liệt Hàn ôm cô đứng dậy, đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao của mình "Bảo bối, chúng ta về nhà có được hay không?"
Người trong lòng không có động tĩnh, xem ra cô nhóc nào đấy đã ngủ say rồi.
Sủng nịnh hôn xuống chiếc trán trơn bóng của cô, cẩn thận ôm chặt lấy cô, rời đi.
Trong phòng bệnh
Đường Sâm cùng Thanh Long quay trở lại, nhưng không thấy bóng dáng Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên đâu cả.
Thanh Long đem bữa sáng đưa cho Hoàng Ngọc Oánh, hỏi "Hoàng tiểu thư, Lãnh thiếu gia cũng thiếu phu nhân đâu?"
Hoàng Ngọc Oánh biết, thiếu phu nhân chính là Hạ Du Huyên, vì thế mở miệng "Ừm, bọn họ về nhà trước rồi."
"Mẹ kiếp, hai tên phúc hắc đó, lại để bản thiếu gia ở lại." Đường Sâm bất bình cắn cắn chiếc đũa, giống như chiếc đũa này chính là Lãnh Liệt Hàn.
"Đường thiếu, nếu anh có việc gấp thì về trước đi. Thanh Long tiên sinh cũng vậy." Hoàng Ngọc Oánh tiếp tục nói:
"Một mình tôi ở đây cũng được."
"Không được, Lãnh thiếu đã phân phó, nhất định phải ở đây chăm sóc Hoàng tiểu thư, nếu không thiếu phu nhân sẽ lo lắng, sẽ tức giận." Thanh Long cung kính đáp! !
Đường Sâm nghe xong, thật sự là buồn bực muốn chết đi được.
"Ài, con nhóc kia. . ." Hoàng Ngọc Oánh thở dài nói.
"Không sao, tôi sẽ gọi điện cho Huyên Huyên." Hoàng Ngọc Oánh nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Du Huyên.