Buổi tối
Hạ Du Huyên cuộn tròn người trên ghế sofa trong phòng ngủ, nhìn vào quyển sách trên tay.
Trong đầu lại nhớ đến chuyện ngày hôm đó
. . .
"Kỳ thật, vào lúc Huyên Huyên ra đời, tử tinh thạch cũng đã tiến nhập vào hai mắt con bé, đó là sự lựa chọn của tử tinh thạch, lựa chọn Huyên Huyên."
"Lần này dì cùng mẹ con đi Anh quốc, chính là vì muốn giúp đỡ Tu, đem tử tinh thạch từ trong mắt Huyên Huyên lấy ra. Nếu không lấy được, đôi mắt của Huyên Huyên, theo thời gian, sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy gì."
"Không nhìn thấy? Vĩnh viễn?"
"Đúng vậy, cho nên, con nhất định phải chăm sóc Huyên Huyên cho tốt, hiện tại ở chỗ Tu đã có chút hi vọng, chỉ cần nghiên cứu thành công, tử tinh thạch trong mắt Huyên Huyên có thể sẽ lấy ra được. Đây chính là lý do lần này chúng ta đi Anh quốc."
"Nếu như không thành công?"
. . .
Đúng vậy, nếu không thành công, chẳng lẽ Hàn phải cả đời chăm sóc cho một người mù như mình sao?
Không, không thể, cô tuyệt đối không thể làm liên lụy đến Lãnh Liệt Hàn!
Đang mải suy nghĩ, các đốt ngón tay chợt trở nên trắng bệch, cảm giác buồn nôn bỗng nhiên xông lên miệng.
Chạy nhanh về phía nhà vệ sinh 'nôn. . .'
Sau khi nôn được một lúc mới dùng nước lạnh lau rửa, vỗ vỗ hai bên má.
Tại sao lại nôn? Chẳng lẽ ăn phải thứ gì đó?
Không có khả năng a. . .
Ngẫm lại, đúng rồi. . . cái đó cũng đã hơn một tháng rồi vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ . . .
Bàn tay nhỏ bé phủ lên bụng mình, sắc mặt tái nhợt.
Điều này, đối với mình mà nói, là tin tốt hay tin xấu đây?
Tại sao nó lại đến vào lúc này? Cô còn đang định rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn rời đi. Như vậy, Lãnh Liệt Hàn sẽ không còn bị mình làm liên lụy nữa.
Thế nhưng, nếu như suy đoán của mình là đúng, trong bụng mình thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé, làm sao bây giờ?
Đứa bé không thể vừa mới sinh ra đã không có cha a.
Đang lúc trầm tư.
Cánh tay có lực từ phía sau vòng qua ôm lấy cô, cả người rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Bảo bối, làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?" Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của Hạ Du Huyên.
"Ừm. . .Không có." Hạ Du Huyên xoay người lại, chủ động hôn lên đôi môi của người đàn ông.
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt một phen, biến bị động thành chủ động, ôn nhu triền miên hôn cô nhóc trước mặt. Tại sao đối với cô nhóc tiểu yêu tinh này, anh luôn luôn ăn mãi mà không thấy đủ là sao?
Bàn tay to lớn ôm chặt eo cô, bắt đầu cời bỏ từng thứ trên người.
Không nghĩ tới đúng lúc này, Hạ Du Huyên đẩy mạnh Lãnh Liệt Hàn ra, xoay người, chạy vào nhà vệ sinh tiếp tục nôn mửa một trận.
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, đau lòng vỗ vỗ lưng cô "Bảo bối, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Hai mắt nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn chuẩn bị gọi điện thoại, bàn tay nhỏ bé của Hạ Du Huyên túm lấy cánh tay anh "Không sao."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô nhóc trước mặt, cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi đã trắng bệch "Thật sự không sao?"
'Ừm, có thể do lúc ngủ bị cảm lạnh thôi, ngủ một giấc là tốt rồi." Hạ Du Huyên vô lực dựa vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn mím môi, không nói gì thêm, ôm cô nằm lên giường.
"Bảo bối, ngủ đi, ngoan." Lãnh Liệt Hàn dỗ dành cô, chỉ trong chốc lát, Hạ Du Huyên đã ngủ thiếp đi.
Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, miêu tả ngũ quan hoàn mỹ của cô. Đôi mắt màu lam tràn đầy lo lắng cùng đau lòng.
Bảo bối, anh sẽ không để cho em không nhìn thấy gì, sẽ không. Đôi mắt linh hoạt như vậy, xinh đẹp như vậy, cho dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, anh nhất định làm cho em tốt lên.
Càng nghĩ, càng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của cô.