Hạ Du Huyên cố nén những vết thương chồng chất trên cơ thể, liều chết chạy trốn, từ phía sau, có một bóng người đang từ từ đuổi theo, là Cảnh Hồng!
Hạ Du Huyên lặng lẽ rút súng trong ống tay áo ra, Cảnh Hồng dường như nhìn thấy điều này.
Khinh thường nhếch môi, lấy khẩu súng lục trong ngực ra, không chút do dự hướng về phía bả vai Hạ Du Huyên, bắn.
"A." Bắn trúng cánh tay đang cầm súng của Hạ Du Huyên !
Thống khổ hừ nhẹ.
Quỳ rạp trên mặt đất, mệt mỏi nhìn Cảnh Hống đang tới gần.
"Tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị, so với thống khổ còn khó chịu hơn gấp bội lần." Hạ Du Huyên quật cường chống đỡ bản thân, lại phát hiện cơ thể hoàn toàn không còn khí lực.
"Thật sao?"
Cảnh Hống khinh miệt cười "Cô cảm thấy, cô có cơ hội sao?"
"Có cơ hội hay không, không phải do anh định đoạt." Một âm thanh xa lạ không biết từ chỗ nào truyền đến.
Cảnh Hồng cảnh giác giơ súng lên, nhìn ngó xung quanh mình "Là ai? Ra mặt đi!"
Chẳng lẽ. . . là Lãnh Liệt Hàn?
"Ha ha. . ." Người xuất hiện, không phải Lãnh Liệt Hàn, mà là. . .
Sở Thiên Ngạo!
"Sở Thiên Ngạo!" Cảnh Hồng kinh hãi.
Sở Thiên Ngạo đau lòng ôm Hạ Du Huyên đã ngất vào lòng, ánh mắt khát máu chợt xuất hiện rồi biến mất rất nhanh.
"Người, tôi sẽ mang đi." Sở Thiên Ngạo hung hăng nện bước rời đi, cẩn thận đặt Huyên Huyên vào trong xe mình.
"Độc Xà, cho hắn một châm." Bước vào trong xe, hướng về phía Độc Xà vẫn đang canh giữ bên ngoài nói.
"Vâng, đương gia." Độc Xà nhìn theo bóng dáng ô tô rời đi.
Tiến đến trước mặt Cảnh Hồng.
Cảnh Hồng cảnh giác nhìn vào người đàn ông tóc đen tràn đầy sát khí ở trước mặt "Anh, anh muốn gì?"
Vừa mới dứt lời, trên cánh tay đã bị một cây ngân châm rất nhỏ đâm vào.
Trong nhất thời, ánh mắt tan rã.
Độc Xà nhếch môi hài lòng, tiến sát lại gần Cảnh Hồng, âm thanh mị hoặc nhẹ nhàng truyền vào trong tai Cảnh Hồng:
"Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác." Nói xong, liền xoay người rời đi
Đây là thuật thôi miên mới nhất được nhà họ Sở nghiên cứu ra, có thể khiến cho người ta quên đi toàn bộ những chuyện vừa mới xảy ra, hơn nữa sẽ hành động dựa theo lời người khác.
Cảnh Hồng gật đầu, chậm chạp vừa đi vừa lẩm bẩm "Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác. . .Hạ Du Huyên nhảy xuống vách núi, không tìm thấy xác. . .Hạ Du Huyên. . ." lặp đi lặp lại.
Một giờ sau
Trên vách núi Hắc Sơn đã không còn ai.
Lãnh Liệt Hàn mất nửa giờ đồng hồ phi đến đây, nhưng vẫn là chậm chân một bước.
Bảo bối của anh đâu?
"Huyên Huyên. . .Huyên Huyên. . ." Lãnh Liệt Hàn suy sụp hô to.
Đường Sâm tới sau, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, rõ ràng đã không còn ai, trống trải đến đáng sợ
Hắn nhấc ba lô của Hạ Du Huyên ở một bên lên, đồ đạc rơi loạn xạ trên nền đất. Cúi xuống nhặt từng cái từng cái một.
"Huyên Huyên. . ."
"Tiểu thư Huyên Huyên. . ."
"Tiểu thư Huyên Huyên. . ."
Ba âm thanh khác nhau đồng thời vang lên, cùng hô tên một người.
"Thanh Long, đem toàn bộ người của Lãnh gia gọi đến đây, tìm, nhất định phải tìm bằng được." Lãnh Liệt Hàn điên cuồng gầm thét.
"Vâng, đương gia." Thanh Long vội vàng cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi điện.