Ba năm sau
Trung Quốc
"Oa!! nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Đường Sâm nhìn chằm chằm vào tư liệu trong máy tính.
"Đường đại thiếu, lại làm sao vậy?" Thanh Long không kiên nhẫn hỏi.
"Ai nha, hai người mau tới đây xem, binh đoàn Nữ Tử mới xuất hiện này thật kinh khủng a." Nghe Đường Sâm gầm rú, hai người Thanh Long và Ngân Long cũng tò mò đi qua.
"Binh đoàn Nữ Tử đó chỉ dùng thời gian hai năm ngắn ngủi đã đem toàn bộ những bang phái nhỏ xung quanh mình cắn nuốt vào bụng. Bây giờ trên giới hắc đạo cũng đã là binh đoàn người gặp người sợ a."
"Binh đoàn Nữ Tử đó a, để tra được chút tư liệu này, tôi đã phải dùng tới vô số mối quan hệ mới có thể biết được. Binh đoàn này tổng cộng chỉ có năm người, tất cả đều là nữ! Thế nhưng dùng hết mọi cách cũng không tra được thông tin của năm người này." Đường Sâm kinh ngạc nói.
"Dùng công cụ tìm kiếm của Lãnh gia cũng không được?" Thanh Long nhíu mày, đối với bang phái này, bọn họ có nên phòng bị hay không?
"Hàn ca ca." Cái thanh âm này, giống như sợi dây đã quấn quanh bọn họ suốt ba năm trời.
"Lâm tiểu thư, tại sao cô lại tới đây nữa?" Thanh Long không kiên nhẫn nói.
"Hừ, ai cần anh lo." Lâm Mỹ Hàm khinh thường liếc nhìn Thanh Long. Trực tiếp chạy về phía Lãnh Liệt Hàn, thân mật ôm lấy cánh tay anh.
"Hàn ca ca. Anh xem, Thanh Long bắt nạt em." Ba năm nay, Lãnh Liệt Hàn đối với Lâm Mỹ Hàm khá ôn hòa.
"Hàn ca ca. . ." Lâm Mỹ Hàm chu miệng lên.
Ba năm qua, Lãnh Liệt Hàn cũng không nói câu gì, cứ như vậy tùy ý cho mình ra ra vào vào.
Cô ta cho rằng, chỉ cần Hạ Du Huyên biến mất, người đàn ông này sớm hay muộn cũng sẽ là của mình. Chỉ là cô ta quá sai lầm rồi.
Thế nhưng. . .
"Hàn ca ca, cha em muốn bàn chuyện đính hôn với anh." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mỹ Hàm khẽ đỏ ửng.
"Phụt" Đường Sâm trực tiếp phun toàn bộ cà phê trong miệng ra ngoài.
"Cái gì? ! Hàn, anh cũng không thể để cô ta tùy ý làm càn như vậy." Đường Sâm trừng lớn hai mắt.
Lãnh Liệt Hàn vẫn như cũ không nói lời nào, tùy ý bọn hắn hồ nháo.
"Cái gì làm càn? Người ta là thật sự. Hàn ca ca, anh biết mà, Mỹ Hàm yêu anh a. Từ cái nhìn đầu tiên em đã yêu anh rồi." Lời của Lâm Mỹ Hàm quả thật là lời thật lòng. Cô ta yêu Lãnh Liệt Hàn, thế nhưng Lãnh Liệt Hàn có yêu cô ta không?
"Hừ. Đường Sâm, anh không thể với tới tôi đâu." Lâm Mỹ Hàm khinh thường nhìn Đường Sâm, căn bản không thèm để đại thiếu gia nhà họ Đường vào mắt.
Một trận chiến nước miếng chuẩn bị văng ra, ruốt cuộc lúc này Lãnh Liệt Hàn cũng mởi miệng "Được."
Đáp án này, khiến cho Đường Sâm, Thanh Long và Ngân Long kinh hãi "Cái gì?!"
Lâm Mỹ Hàm cao hứng nhảy cẫng lên "Yê. . . Em sẽ về nói chuyện này cho cha mẹ biết." Nói xong, khinh thường nhìn lướt qua ba người. Đi ra khỏi văn phòng.
"Lãnh Liệt Hàn, anh không sao đấy chứ?" Đường Sâm vô cùng giận dữ. Nếu như Hạ Du Huyên đột nhiên trở về, vậy Huyên Huyên phải làm sao bây giờ?
Thanh Long và Ngân Long cũng nhíu chặt mày kiếm. Đương gia. . .
Bọn hắn không thể nói gì, chỉ có thể để cho đương gia trầm tư một mình. Ba năm nay, thật sự không đoán nổi đương gia đang suy nghĩ cái gì, đối với sự nhiệt tình của Lâm Mỹ Hàm, không đáp ứng, cũng không phản đối.
Thanh Long và Ngân Long lôi kéo Đường Sâm sắp nổi cơn cuồng bạo rời đi.
Lúc này, Lãnh Liệt Hàn mới ngẩng đầu lên, nhếch môi "Bảo bối, anh đợi không nổi rồi. Tại sao vẫn chưa xuất hiện?"
"Ba năm, còn chưa chơi đủ sao?"
Nỗi nhớ Hạ Du Huyên, chỉ có anh tự biết, có bao nhiêu sâu đậm.