Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn vào đoàn người vừa mới xuất hiện.
Một cô gái có mái tóc xinh đẹp màu đỏ rượu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, đôi mắt tinh tế màu hồng hơi nheo nheo lại, lạnh lùng nhìn về phía trước. Đôi mắt đó tựa như dòng nước cuồn cuộn, khiến cho người khác không kìm được bị cuốn sâu vào trong. Dưới cánh mũi duyên dáng là đôi môi màu đỏ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, làm cho người ta vừa mới nhìn thấy đã giật mình hoảng sợ, trên một bên tai là chiếc bông tai thủy tinh phát ra thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cô mặc chiếc váy ngắn đen tuyền, khiến cho đôi chân vốn thon dài càng trở nên mỹ lệ, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Chiếc váy đen tuyền đó ôm sát cơ thể hoàn mỹ càng tôn lên làn da mê người. Phần eo thon chưa đầy một nắm tay, dáng người vô cùng tuyệt hảo, khiến người ta mê man bất định.
Hạ Du Huyên quàng tay một người đàn ông vô cùng lãnh khốc.
Anh có đôi mắt màu mực, mang theo ánh nhìn khó đoán, sắc bén như đao. Mái tóc màu nâu vàng bị gió đêm thổi bay lất phất. Khuôn mặt lãnh khốc, đẹp trai mê người, cằm nhỏ gọn gàng, là người đàn ông vừa khiến cho người ta sợ hãi, lại vừa khiến cho người ta mê đắm không thôi.
Toàn thân là bộ tây trang đuôi tôm màu đen, khí chất lạnh lùng phát ra từ trên người khiến cho người ta không dám đến gần, thậm chí còn cảm thấy lạnh đến thấu xương. Đây là người đàn ông lạnh lùng đến cỡ nào a!
Anh tùy ý quét mắt nhìn xung quanh hội trường, khóe miệng nhếch lên, khẽ nở một nụ cười vô cùng yếu ớt, nhưng cũng vô cùng kinh người.
Phía sau, là bốn cô gái cũng không kém phần xinh đẹp.
Thế nhưng, so với Hạ Du Huyên vẫn kém hơn một chút.
Từ trên người Hạ Du Huyên phát ra một loại khí chất nguy hiểm đến cực điểm, tuyệt sắc dung nhan, hoàn toàn đem khí chất của Lâm Mỹ Hàm đạp đổ xuống đất.
Lâm Mỹ Hàm nhíu chặt chân mày, trừng mắt nhìn cô gái vừa mới xuất hiện.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn đoàn người mới đến.
Đôi con ngươi màu lam của Lãnh Liệt Hàn chợt lạnh xuống, hiện lên một tia lửa giận.
Ánh mắt Hạ Du Huyên chuẩn xác vây quanh một chỗ, xem người đàn ông này còn giả bộ được bao lâu!
Hạ Du Huyên kéo cánh tay Sở Thiên Ngạo, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từ từ đi lên trên đài, bước đến trước mặt Lãnh Liệt Hàn.
Đường Sâm trợn mắt há hốc mồm, Thanh Long, Ngân Long lại càng thêm kinh ngạc.
Tại sao Huyên Huyên lại có thể đi cùng Sở đương gia?
Chỉ có Mộc Y Sương là khẽ nhếch khóe miệng, chuẩn bị xem kịch vui nha!
Đám người Hề Linh đi đến bên cạnh Mộc Y Sương.
"Oa, đó chính là anh trai Huyên Huyên mà lần trước mình đã thấy nha." Hề Linh hưng phấn kêu to.
"Đúng vậy đúng vậy. Rất đẹp trai." Lạc Tình lại tỏ ra háo sắc.
"Còn có thể dùng cái đẹp để hình dung sao?" Mộc Nhĩ kinh ngạc.
"Hơn nữa còn rất nguy hiểm." Trực giác Hồng Nguyệt mách bảo.
"Đợi chút, mọi người nói anh trai ai?" Đường Sâm đặc biệt chú ý hai chữ này.
Thanh Long và Ngân Long cũng ngẩng đầu, nhìn mọi người.
"Đúng vậy. Kỳ thật Sở đương gia chính là anh trai Đầu." Hề Linh gật gật đầu, nói.
"Anh trai ruột? !" Đường Sâm kinh ngạc hô lên.
"Ài, các người thật ngốc." Mộc Y Sương thở dài, ở một bên vừa xem diễn trò, vừa giải thích cho ba người còn lại.