Lãnh Liệt Hàn cảm thấy người con gái trong ngực dần dần thả lỏng, truyền đến tiếng hít thở đều đều. Hai con mắt màu xanh lam mở ra, cưng chiều nhìn cô nhóc ngủ say trong lòng mình rồi thận trọng đứng dậy, đi tới phòng tắm, mặt đen lại, xuyên qua bóng đêm đi tắm nước lạnh.
Ngày thứ hai
Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, chiếu lên hai người vô cùng hoàn mỹ đang nằm trên giường.
Hạ Du Huyên từ từ nâng mí mắt lên, ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt. Trên thắt lưng, một đôi cách tay cường tráng đang vòng qua ôm chặt lấy mình.
bàn tay nhỏ bé từ từ rời xuống, muốn lấy cánh tay đang vòng qua hông mình ra, nhưng không ngờ đôi tay này càng ôm càng chặt.
Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành buông tha giãy dụa.
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm ấm dễ nghe "Bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Hạ Du Huyên chợt ngẩng đầu "Bảo, bảo bối? Ai là bảo bối của anh?"
Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn "Em a."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên bỗng chốc ửng đỏ, tim đập rất nhanh đến sắp nổ tung.
Cảm thấy bản thân thoáng cái bay lên không trung, không sai, tên đàn ông ác ma kia lại ôm mình lên.
"Rời giường đánh răng." Người đàn ông nói xong liền ôm cô đi vào phòng tắm.
Dưới lầu, phòng khách
Phu nhân hoà nhã _ Ngả Lệ, đang ưu nhã dùng bữa sáng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lãnh Liệt Hàn đang ôm người con gái mình đã xem là con dâu đi xuống. Trong mắt tràn ngập ý cười.
"Mẹ"
"Dì Lệ, chào buổi sáng." Hai người đồng thời lên tiếng.
"A, chào buổi sáng a. Huyên Huyên tới đây ăn sáng đi, ăn xong rồi con cùng Hàn hãng đến trường." Ngả Lệ dịu dàng nói.
"Được, cảm ơn dì Lệ." Hạ Du Huyên khéo léo trả lời, vùi vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn an tĩnh ăn cơm. Vì sao lại vùi vào trong ngực Lãnh Liệt Hàn ư? Vì căn bản người đàn ông này quá bá đạo, không chịu buông cô ra. Ngay cả ăn cũng ôm.
"Còn khách khí với dì Lệ cái gì a." Ngả Lệ hài lòng nhìn cách làm của con mình, nghĩ nghĩ sau này nên lấy tên gì đẹp cho cháu trai cháu gái mình.
Học viện Lạc Anh
Khi đi qua, đám học sinh đều quay đầu lại, nhìn theo vương tử băng sơn không bao giờ gần gũi con gái, thế mà lại ôm học sinh mới.
Chuyện này rất nhanh liền truyền đến ta Thiên Tinh Tinh, trong phòng học lập tức truyền đến một tiếng gầm giận dữ "Toàn bộ cút ra ngoài cho tôi." Đám học sinh trong lớp đều run lẩy bẩy chạy ra ngoài như làn khói, gia tộc Thiên Thị top mười thế giới không dễ chọc, bọn họ còn không nhanh đi trốn sao?
"Cô nói lại lần nữa xem! ?" Thiên Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào nữ sinh đang run rẩy ở trước mặt mình.
"Em. . .em. . .thấy. . . thấy Lãnh thiếu. . . Lãnh thiếu ôm. . ." Còn chưa nói hết, Lãnh Liệt Hàn đã ôm Hạ Du Huyên đi vào.
Hạ Du Huyên cố ý liếc nhìn gương mặt nổi đoá của Thiên Tinh Tinh, trên mặt cô ta lúc này đã không còn lớp trang điểm dày cộp, mà chỉ là trang điểm nhàn nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt vốn xinh đẹp, lại càng thêm dịu dàng.
Nhìn thấy người trong lòng vừa đến, lập tức dịu dàng nói "Lãnh thiếu ~ ~"
Một tiếng này khiến toàn bộ gai ốc của Hạ Du Huyên đều nổi lên. Xoa xoa cánh tay của mình, con ngươi màu tím đảo quanh một vòng, hai cánh tay vòng chặt qua cổ Lãnh Liệt Hàn "Hàn, ở đây quá buồn chán."