Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy hắn ra "Mới không phải. Tôi còn tưởng là có cái gì đó ngon để ăn đấy."
Lãnh Liệt Hàn nắm lấy eo thon của Hạ Du Huyên, thoáng dùng sức, Hạ Du Huyên liền bị ôm lên trên đùi của anh ta.
"A. . . Ưmh. . ." Đang thét lên, cái miệng nhỏ nhắn liền bị chặn lại.
Ngay sau đó bị một trận hơi thở nam tính lượn lờ xung quanh mình.
Lãnh Liệt Hàn hài lòng nhìn Hạ Du Huyên không có phản kháng, ngược lại còn không kiềm hãm được mà nhắm chặt mắt lại, hai cánh tay vòng lên cổ anh. Hôn, dường như càng sâu hơn.
Lấy xe làm mái nhà, ghế ngồi hạ ngang xuống, hai người tựa như đang nằm trên giường.
Lãnh Liệt Hàn đem Hạ Du Huyên đặt ở dưới thân, ở xung quanh cổ của cô phủ đầy lên những dấu hôn chỉ thuộc về riêng mình.
Lại một lần nữa phủ lên cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay to lớn của người đàn ông không an phận mà chơi đùa sau lưng Hạ Du Huyên.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại rất không hiểu chuyện mà vang lên. Lãnh Liệt Hàn cau mày, cũng không thèm để ý. Thế nhưng Hạ Du Huyên lại phục hồi tinh thần, hai tay chống đỡ trước bộ ngực rắn chắc của người đàn ông "Hàn, điện thoại."
Trong mắt Lãnh Liệt Hàn loé lên một tia máu rồi biến mất. Ôm lấy Hạ Du Huyên ngồi lên trên đùi mình, rất khó chịu nhận điện thoại "Nói." Chỉ một chữ đơn giản thôi đã lộ ra người đàn ông này có bao nhiêu tức giận. Lại dám quấy rối chuyện tốt của anh và bảo bối?
"Bang chủ, đã tra ra tung tích của 'Tử tinh thạch'." trong điện thoại truyền đến giọng nam lạnh lùng mà cung kính.
"Gửi mail qua đây cho tôi." Nói xong, đang muốn tắt máy, lại bị người đầu bên kia điện thoại ngăn lại.
"Bang chủ chờ một chút. Tử tinh thạch hiện giờ đang ở trong vách núi Hắc Sơn."
Vách núi Hắc Sơn? Nói cách khác. . . đang ở gần chỗ mình? Lúc này, nơi này chính là vách núi Hắc Sơn.
Tắt điện thoại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tử tinh thạch. . .
Hạ Du Huyên nhẹ nhàng lên tiếng "Hàn, nếu như anh có chuyện cần xử lý, tôi có thể tự đi trước. Anh không cần bận tâm đến tôi."
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi "Bảo bối, không có việc gì." Nói xong, xung quanh liền xuất hiện hai chiếc xe màu đen vụt tới.
Một vài người trong xe đều là những kẻ khoa trương cơ bắp, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy bóng chày thô ráp.
Hướng về phía chiếc xe thể thao đi tới.
Lãnh Liệt Hàn biết, bọn họ là người của bang Hổ Xà. Hình xăm con rắn bên tay trái và đầu hổ bên tay phải là ký hiệu của bang Hổ Xà.
"Hàn. Bọn họ. . ." Ánh mắt Hạ Du Huyên mang theo chút run sợ, khẩn trương nhìn Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, ở trên xe ngoan ngoãn đợi tôi." Nói xong, hôn lên môi cô một chút, chuẩn bị mở của xe ra ngoài, lại bị cô nhóc bắt được cánh tay. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô.
Ánh mắt Lãnh Liệt Hàn dịu xuống "Bảo bối, không có chuyện gì." Sau đó từ trong ngực rút ra một khẩu súng tinh sảo.
Hạ Du Huyên nhận lấy, gật đầu "Cẩn thận một chút a."
Lãnh Liệt Hàn gật đầu, đi ra cửa xe. Ánh mắt nhu hoà sớm đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt khát máu, giống như ma quỷ tới từ địa ngục.