Khuôn mặt ngượng nghủng của Hạ Du Huyên đỏ bừng đến sắp chảy máu, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, không nói nên lời.
Người đàn ông cũng không tức giận, nhíu mày, lại tiến vào thêm một ngón tay "Nhóc con, muốn sao?"
"Ừm hừ. . . " Hạ Du Huyên vẫn không nói như cũ, thế nhưng không tự chủ được mà cong người lên biểu đạt suy nghĩ trong lòng cô.
Lãnh Liệt Hàn nhìn chăm chú "Bảo bối, gọi anh. . . nói em yêu em."
Hạ Du Huyên khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, thanh âm kiều mị vang lên "Ưmm. . . Hàn, em yêu. . . Ưm, em yêu anh."
Vừa dứt lời, Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng rút ngón tay ra, trong nháy mắt đó, thân thể khẽ động một cái, đâm vào thật sâu vọt đến tận đáy.
Hai người bay lên tận trời.
Đường Sâm sau khi ra ngoài, lập tức 'cạch' một tiếng khoá cửa lại. Đã rất lâu rồi mới thấy Lãnh Liệt Hàn tức giận như vậy. Bây giờ nghĩ lại liền thấy buồn cười.
Lúc này, Thanh Long và Ngân Long đi qua, vẻ mặt kỳ quái nhìn vào nụ cười ngốc nghếch này của Đường Sâm.
Thanh Long tiến lên "Đường thiếu, có gì buồn cười sao?"
Đường Sâm lúng túng ho khan một tiếng "Khụ Khụ. . . Không, không có gì."
Đúng lúc Ngân Long chuẩn bị mở cánh cửa đang bị đóng ra thì từ bên trong truyền đến một loại âm thanh khiến cho người khác phải nổi da gà.
Đường Sâm 'Ha ha ha' cười ra tiếng "Ngân Long, cậu có thể đi vào a. Không sợ bị tên ác ma kia phái đi chơi đùa với dã nhân() đâu."
() Dã nhân: người rừng, người hoang dã
Nói đến đi chơi với dã nhân, sắc mặt Đường Sâm trong nháy mắt lạnh xuống. Thanh Lòng và Ngân Long liếc nhau, run run thu tay về.
Nhớ đến lần đó Đường Sâm mắc sai lầm, Lãnh thiếu vô cùng tốt bụng để cho Đường Sâm đi Châu Phi du ngoạn. . . và chơi đùa cùng dã nhân. Ai biết, nơi đó quả thật là địa ngục trần gian. Dã nhân ở đó khoẻ như chó, nếu không phải Đường Sâm đã khổ luyện qua, con mẹ nó đã sớm trở thành thức ăn trong miệng bọn họ rồi.
Hơn nữa động vật ở đó nếu so với bình thường đều to lớn hơn gấp mấy lần, lợi hại hơn gấp mấy lần. Bọn họ chỉ biết rằng, một tháng sau đó, khi Đường Sâm trở về, bọn họ gần như không nhận ra anh ta.
Ăn mày bên đường còn tốt hơn anh ta. Trên người chỉ có duy nhất một chiếc váy được bện bằng cỏ dùng để che đi bộ vị quan trọng nhất. Con mắt đỏ ngàu, điên cuồng vọt vào phòng bếp cầm con dao lên, hét to "Lãnh Liệt Hàn cái tên hỗn đản kia đâu? Cái tên ác ma đó chết ở đâu rồi, lão tử muốn giết hắn."
Lần đó Lãnh Liệt Hàn bởi vì có chút việc phải ra nước ngoài. Nên vẫn là Thanh Long cùng Ngân Long phải áp chế anh ta, cho anh ta uống thuốc an thần, mới trấn tĩnh lại được.
Lúc này, cửa phòng mở ra. Lãnh Liệt Hàn ăn mặc chỉnh tề, đóng cửa phòng lại. Liếc nhìn ba người bọn họ. Đi về phía thư phòng cách vách.
Ba người cũng liếc nhìn nhau, đi theo vào phòng.
Bên trong phòng ngủ
Trên giường lớn, người con gái tuyệt mỹ đang nằm trên đó, chậm rãi mở hai mắt ra. Nhìn lên trần nhà. Mới vừa rồi Lãnh Liệt Hàn nói với mình "Bảo bối, trường học sau này chúng ta không cần đến nữa, em ngoan ngoãn sống ở đây, anh đã bảo Thanh Long và Ngân Long làm thủ tục nghỉ học rồi."
Hơi hơi chu cái miệng nhỏ nhắn lên "Dạ, vậy kế tiếp đi đâu tìm thú vui đây?" Tâm tình của Hạ đại tiểu thư của chúng ta chính là cả ngày đi tìm thú vui.