Phác Cận Huệ thấy Hạ Du Huyên không nhìn mình, trực tiếp ôm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia khinh thường, thế nhưng cô ta lại đem tâm tình của mình cất dấu rất nhanh, chậm rãi thu tay về, nhẹ giọng nói "Ừm, được. Tôi đã biết. Không biết hôm nay Lãnh thiếu và Đường thiếu đến đây có chuyện gì?"
"Hử?" Hạ Du Huyên cau mày liếc nhìn Phác Cận Huệ, dường như đang rất bất mãn với chuyện cô ta bỏ lơ mình.
Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh băng vang lên khiến cho người ta không tự chủ được run rẩy cả người "Mắt của cô bị mù rồi sao? Không nhìn thấy vẫn còn một người đang đứng ở đây sao?"
Phác Cận Huệ cắn chặt môi dưới, không tình nguyện kêu lên "Hạ tiểu thư."
Đường Sâm khẽ cười một tiếng "Chúng tôi đến không có việc gì, chỉ là tiểu bảo bối của Hàn rất có hứng thú với nơi này, vì vậy mang cô ấy đến chơi đùa một chút."
Lãnh Liệt Hàn dường như rất hài lòng với câu trả lời của Đường Sâm, hàn khí trên người cũng giảm bớt đi một chút "Bảo bối, chơi đủ rồi chứ?"
Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn khuôn mặt Phác Cận Huệ bởi vì ghen ghét đố kị mà trở nên vặn vẹo, ngược lại, cô quay lại dành cho Lãnh Liệt Hàn một nụ cười vô cùng rực rỡ "Ừm, được rồi. Hơn nữa em cũng đói bụng rồi."
Lãnh Liệt Hàn không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cúi đầu, nhẹ nhàng mổ xuống đôi môi hồng nộn của cô "Được, anh đưa bảo bối đi ăn." Nói xong, ôm lấy Hạ Du Huyên đi ra ngoài.
Đường Sâm thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ đang bị đố kị làm cho mê muội, rồi cũng đi theo bước chân của hai người rời đi.
Phác Cận Huệ nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào. Bởi vì trái tim của cô đau hơn thế rất nhiều. Dựa vào cái gì con bé Hạ Du Huyên đó vừa mới đến đã chiếm được trái tim của Lãnh thiếu, mà cô đã đi theo anh một năm rồi, dù cho chỉ là một cái liếc mắt Lãnh thiếu cũng không dành cho cô. Thậm chí một chút dư quang cũng chưa từng có.
Cho nên, cô hận. Cô thề nhất định phải phá huỷ Hạ Du Huyên, không thể để cho cô ta cướp đi thứ vốn thuộc về mình, Lãnh thiếu là của cô, chỉ có thể là của cô.
Nghĩ xong, lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số. . . . . .
Nhà hàng Giai Nhân
Phòng VIP trên tầng cao nhất
Hai nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa. Người đàn ông có mái tóc màu mực chỉ có thể ngồi một mình trên ghế sofa, trừng mắt liếc nhìn hai người đang ân ái trước mặt.
"Này, hai người đủ rồi đó. Có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không." Đường Sâm trừng lớn hai mắt nói.
"Thế nào, Đường thiếu đỏ mắt?" Một tay Lãnh Liệt Hàn lấy ôm bảo bối vào trong lòng, một tay khác lại đang chơi đùa mái tóc đỏ rượu. Ánh mắt lười biếng liếc nhìn Đường Sâm.
"Mẹ nó. Lão tử chính là đỏ mắt." Đường Sâm dùng sức trừng mắt với Lãnh Liệt Hàn.
"Hả? Vậy cậu nhanh đoạt lại vị hôn thê nhà cậu về đi." Hạ Du Huyên khinh bỉ liếc nhìn Đường Sâm.
"Cô ta đã chạy theo người đàn ông khác rồi, còn đuổi theo làm cái gì? Hơn nữa, ngược lại tôi cũng không thích cô ta." Thế nhưng như đã nói qua, chỉ cần Đường Sâm ngoắc tay gọi một tiếng, phụ nữ sẽ chạy đến một đống, nhưng mà vị hôn thê của anh cư nhiên lại chạy trốn ngay trong ngày đính hôn. Thật may là bản thân anh cũng bay trở lại đây, nếu không đã rất mất mặt rồi a.