"Mẹ, dì Lệ, hai người nói gì vậy a. Cái gì cục cưng, bọn con còn chưa kết hôn mà." Hạ Du Huyên thẹn thùng nói.
"Hả? Bảo bối muốn cùng anh kết hôn? Sao không nói sớm a, ngày mai anh sẽ chuẩn bị hôn lễ." Lãnh Liệt Hàn cười quỷ dị.
"Lãnh Liệt Hàn. Không cho nói lung tung." Hạ Du Huyên chu miệng nhỏ nói.
"Được rồi được rồi, hai cái đứa nhỏ này đừng trêu nhau nữa. Đi thôi, chúng ta còn có nơi phải đi." Tạ Mẫn cười khẽ, ánh mắt lóe lên một tia nghiêm túc.
"Hả? Đi đâu?" Hạ Du Huyên ngoan ngoãn ngồi trong ngực Lãnh Liệt Hàn, nhìn anh hỏi.
"Một lúc Huyên Huyên sẽ biết thôi." Ngả Lệ cố ý nói mập mờ giống Lãnh Liệt Hàn.
"A? Cái gì." Hạ Du Huyên bất mãn nghiêng đầu.
Tạ Mẫn nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình: Có lẽ, tính tình quật cường của bảo bối Huyên Huyên là giống cha của con bé.
Dọc đường đi, mọi người đều trầm mặc, hại Hạ Du Huyên cũng không dám nói lời nào, ở trong lồng ngực Lãnh Liệt Hàn cũng không dám động đậy.
Bốn người xuống xe, đi đến một bữa tiệc đứng ngoài trời.
Hạ Du Huyên kinh ngạc. Bên ngoài giống như một pháo đài pha lê cực kỳ tinh xảo. Rõ ràng là pha lê, nhưng lại không nhìn thấy một chút đồ vật nào ở bên trong.
Đi vào bên trong, tài năng của người thiết kế nên nơi này lại càng làm cho người ta phải kinh ngạc. Pháo đài ngoài trời, mặt trên là bầu trời sao loá mắt, xem ra đúng như suy đoán, mọi thứ bên trong toàn bộ đều là pha lê giống như bên ngoài, có điều không giống ở chỗ từ bên trong ta lại có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.
Tất cả mọi người ở bên trong đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy bốn người.
Càng thêm nhiều ánh mắt nghi hoặc phóng về phía Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên trời sinh thần kinh mẫn cảm nói cho cô biết, những người này tuyệt đối không đơn giản.
Vốn hội trường còn ồn ào, nhưng khi bốn người đi vào thì im lặng đáng sợ.
"Hàn." Trái tim Hạ Du Huyên khẽ run, trong lồng ngực Lãnh Liệt Hàn hơi co lại.
Lãnh Liệt Hàn sủng nịch nở nụ cười "Bảo bối, đừng sợ."
Điều này làm cho người xung quanh càng kinh ngạc không ngậm mồm vào được, cái này, là Lãnh đương gia rung chuyển trời đất trong xã hội đen sao? Cư nhiên lại có thể cười. . . bảnh bao đối với cô gái kia như vậy.
Chỉ thấy Tạ Mẫn cao quý như một nữ vương, đi về phía khán đài, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng "Ngày hôm nay triệu tập mọi người đến, là vì con gái bảo bối của tôi."
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên lên trên khán đài, không có nhìn về nơi khác, vẫn là sủng nịch nhìn bảo bối trong lồng ngực. Chỉ lo cô sẽ chịu đến một chút xíu tổn thương.
Hạ Du Huyên tuy rằng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, hơn nữa bộ dáng nghiêm túc này của mẹ cô chưa từng nhìn thấy. . . Tràn ngập sát khí.
Thế nhưng cô biết, Nữ Vương đại nhân tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Giống như mọi người suy nghĩ, người này chính là con gái tôi, Hạ Du Huyên." Tạ Mẫn nhếch môi, nhìn về phía Hạ Du Huyên.
Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng thả Hạ Du Huyên xuống, Hạ Du Huyên sau khi đứng vững, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Dưới khán đài tiếng bàn luận dồn dập "Cái gì. . . Hoá ra đại mẫu hắc đạo quả thật có con gái, hơn nữa còn lớn như vậy."
"Đúng vậy, hoá ra lời đồn đại là thật sự."
"Vậy, trong hắc đạo đã có quy định rõ ràng, đại mẫu hắc đạo cùng lão đại tuyệt đối không được yêu nhau, hiện tại lại xuất hiện một cô con gái. Đại mẫu, tôi nghĩ ngài hiểu, tiếp theo nên làm như thế nào?" Không biết ở đâu truyền đến một âm thanh trào phúng, làm người ở dưới khán đài không dám thở mạnh.