Buổi tối, Tạ Mẫn đi đến hội trường tổ chức yến hội từ rất sớm.
Khi Tạ Mẫn vừa mới rời đi, chiếc xe thể thao của Lãnh Liệt Hàn cũng ngay lập tức phóng đến. Dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Hạ.
Người đàn ông nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh cửa xe, một tay đút vào túi quần.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, đường cong gương mặt của người đàn ông tuấn mỹ tựa như khuôn mặt mềm mại của anh chàng đẹp trai Narcissus trong thần thoại Hy Lạp cổ. Hai hàng lông mi dài dài tạo thành hình bóng mờ mờ dưới đôi mắt lam, tóc mái rối loạn hơi nghiêng nghiêng che đi đôi lông mày như ẩn như hiện, dưới sống mũi cao thẳng là một đôi môi tinh tế, hơi hồng hồng tựa như những cánh hoa hải đường. Ngoài ra, làn da của anh cũng cực kỳ trắng, dưới mái tóc màu tím bạc chợt hiện lên một đôi mắt lấp lánh khác người, dung mạo tinh tế kết hợp với dáng người hoàng kim cao khoảng m. Khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị, khiến cho người ta cảm thấy vừa tà ác lại vừa nguy hiểm.
Ánh mắt tà mị của người đàn ông chợt hiện lên một tia kinh diễm khi nhìn thấy Hạ Du Huyên xuất hiện.
Mái tóc màu rượu đỏ dài thướt tha tùy ý khoác lên vai, tóc mái hơi nghiêng nghiêng vừa vặn phủ xuống mí mắt, hàng lông mi khẽ chớp, ánh mắt mông lung như có điều muốn nói, cánh mũi xinh xắn cao thẳng vừa phải, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phiến hồng, cánh môi ướt át khiến cho người ta thật muốn cắn xuống một cái. Trên người mặc một chiếc váy trắng liền thân, không mang theo bất kỳ một món đồ trang sức nào, nhưng khi chúng được mặc trên người cô lại không có một chút cảm giác tầm thường nào.
Chỉ là một chiếc váy liền thân bình thường, nhưng khi mặc trên người Hạ Du Huyên lại lộ ra một loại hàm xúc đặc biệt như vậy. Đẹp đến mức khiến cho người ta tưởng rằng cô là tiên nữ giáng trần, không, tiên nữ có lẽ cũng không sánh bằng cô.
"Hàn." Hạ Du Huyên bước nhanh về phía Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức ôm chặt eo cô, sau đó chặn lại đôi môi anh đào phấn nộn kia, đầu lưỡi ấm nóng nhanh chóng tiến vào.
Hai cánh tay Hạ Du Huyên vòng qua cổ Lãnh Liệt Hàn, khép hai mắt lại, lông mi hơi run run nhẹ.
"Ưmm. . ." Nụ hôn tựa như dài một thế kỷ, một lúc lâu sau Lãnh Liệt Hàn mới miễn cưỡng buông lỏng bảo bối ra.
"Nhóc con, anh cực kỳ hài lòng với cách ăn mặc của em." Lãnh Liệt Hàn khẽ cắn vành tai Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên biết rõ sự bá đạo của người đàn ông này. Hôm nay, chỉ cần cô mặc lộ một chút ở những nơi không nên lộ thôi, thì buổi tối anh nhất định sẽ không cho cô ngủ yên.
Hạ Du Huyên sợ nhột né tránh "Hàn, chúng ta có cần tham gia yến hội do mẹ tổ chức nữa không."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, ôm lấy Hạ Du Huyên ngồi vào vị trí lái xe, Hạ Du Huyên ngồi trên đùi anh, tư thế hai người cứ như vậy mà khởi động xe.
Trong bóng đêm, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt chạy băng băng trên đường, bởi vì tốc độ của xe, mái tóc đỏ rượu của cô gái xinh đẹp cứ như vậy phiêu dật trong gió, người đàn ông một tay ôm lấy eo cô gái, tay còn lại tùy ý cầm tay lái.
Hôn xuống bên má cô gái. Hạ Du Huyên giật mình ngây ra một lúc "Hàn, chuyên tâm lái xe. Em không muốn chết sớm a. . ."
Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng "Nhóc con, đã đến rồi."
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, từ từ đi vào yến hội.
Vào đến nơi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi nam nữ luôn làm cho người ta phải ghen ghét đố kỵ.
Ngay cả từ 'đẹp đôi' cũng không đủ để hình dung về họ.
Tạ Mẫn hài lòng nhìn hai người, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng người khác.